“Còn có thể là gì... chẳng phải nhiều năm không gặp, nhớ nàng thôi mà!”
Hắn gãi đầu, tỏ vẻ lơ đãng, định đánh trống lảng.
Nhưng ta không cho hắn dễ dàng như vậy.
“Nhớ ta?”
“Đúng... đúng vậy! Hai ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhớ nàng cũng bình thường thôi!”
“Thật sao?”
Ta nắm tay hắn, từng bước tiến gần, hắn lùi lại.
“Vậy là kiểu nhớ nào?”
“Là nhớ thoảng qua khi rảnh?”
“Là nhớ nhung khi thấy vật mà nghĩ đến người?”
“Hay nhớ khiến ngày đêm trằn trọc, sáng nghĩ tối mơ?”
Ta dừng lại, nhấn mạnh bốn chữ cuối.
Thẩm Ngự Phong bị ta dồn đến cạnh bàn, sơ ý ngã ra sau, hai tay chống bàn, ta cũng chống tay sát bên.
“Thẩm Ngự Phong, huynh nói thật đi.”
“Hôm đó trong điện, huynh thật sự muốn nói gì?”
Lần đầu tiên, chú thỏ con đè được con sói nhỏ, khiến cái đuôi sói cũng rối không biết phải làm sao.
Hắn cụp mắt xuống, hơi thở gấp gáp.
Ta đổi cách, nhẹ nhàng nâng tay phải, chạm từng ngón tay hắn… đến ngón thứ tư thì hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, tay kia vòng eo ôm lấy ta.
Dùng sức ngồi phắt lên bàn, kéo ta ngồi vào lòng.
Đầu hắn tựa vai ta, ánh mắt phủ hơi nước mơ màng nóng rực.
Cảm giác đó rõ đến không thể phớt lờ, thế mà hắn giả ngây hỏi: “Nàng thật sự không cảm nhận ta muốn nói gì sao, Công Chúa?”
!!!
Ta cảm nhận rồi và hắn ăn ngay một cú càm đầu!
Hắn ôm đầu bức xúc: “Không phải nàng bảo ta nói sao!”
“Ta không bảo huynh nói kiểu đó!”
Mặt đỏ ửng tranh cãi, ánh mắt chạm nhau.
Lần này khóe môi không cầm được cười, niềm vui lấp lánh trong mắt.
Ta được sắp ở trong lều quân y cạnh lều của Thẩm Ngự Phong.
Dù là Công Chúa, vào quân doanh phải làm gì đó.
Mang danh quân y, phải tròn nhiệm vụ.
Mỗi ngày theo đại phu đi chăm thương binh, bốc thuốc, băng bó.
Chỉ buổi tối còn chút thời gian, có thể ăn cơm cùng Thẩm Ngự Phong.
Gần đây Hung Nô tấn công mạnh, vây không thành khiến chúng rối loạn.
Phần lớn thời gian địch chủ động công kích, ta thì phòng thủ.
Duy trì thế này không ổn, nếu kéo dài chúng sẽ tìm sơ hở đột phá hoặc đợi viện binh.
Để phòng bất trắc, Thẩm Ngự Phong quyết định chủ động xuất kích.
“Ưu thế lớn nhất của Hung Nô là chiến mã tinh nhuệ, kỵ binh biến hóa linh hoạt, giỏi tập kích bất ngờ.”
“Vì vậy ta không thể dùng cách đánh truyền thống đối đầu trực diện nữa. Phải chuyển sang tập kích nhanh bằng kỵ binh nhẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chia quân thành nhiều nhóm nhỏ, di chuyển linh hoạt, khi truy kích, khi giả thua nhử địch vào bẫy.”
Tuy nhiên Hung Nô giỏi công lẫn thủ, nếu dai dẳng ta không có lợi.
Muốn chủ động tấn công phải đảm bảo phần thắng!
Ta bước ra nói: “Thần nữ Thu Di xin có chút ý kiến, không biết chư vị đại nhân có muốn nghe?”
Mọi người nhìn nhau, Thẩm Ngự Phong gật đầu, ra hiệu cho ta phát biểu.
“Nếu điểm mấu chốt là chiến mã, vậy ta ra tay ngay từ ngựa địch.”
“Quân địch giao chiến lâu, xa hậu phương, tiếp tế khó, người và ngựa đều mệt, đang kiệt sức.”
“Nếu để kỵ binh ta rải đậu đen nấu chín trên đường, mùi thơm lan tỏa, ngựa địch bị hấp dẫn, đánh mất ý chí xung phong.”
Các tướng gật đầu, Thẩm Ngự Phong đứng dậy vỗ tay khen: “Tốt! Làm theo cách nàng!”
Ba ngày sau, khi Thẩm Ngự Phong và Đặng Huyền chuẩn bị xong, dẫn quân xuất phát.
Quả đúng như dự đoán, ngựa đói của địch ngửi mùi đậu đen liền dừng vó, không thể xông lên.
Kỵ binh Hung Nô ngã khỏi yên, trở tay không kịp, vô cùng chật vật.
Thẩm Ngự Phong và Đặng Huyền xông pha dẫn đầu, gi-ết gần nửa quân địch, ép Hung Nô liên tiếp lui binh.
Một trận đại thắng!
Nhưng khi ta ra đón đoàn quân khải hoàn, thấy Thẩm Ngự Phong m.á.u me khắp người!
“Chuyện gì vậy?”
Đặng Huyền vội khiêng hắn vào lều, ta chạy theo cùng quân y.
“Vì cứu một tiểu tướng sa vào vòng vây, hắn bị trúng hai mũi tên.”
Đặng Huyền nhường chỗ, ta nhìn rõ—
Một mũi tên sâu trong lưng, một mũi khác găm bắp đùi, gần xuyên tận xương.
Trán hắn đầy mồ hôi, sắc mặt nhăn nhó vì đau.
Trong lều quân y chật chội đầy người, ta chưa từng xử lý thương tích nghiêm trọng thế, kinh nghiệm thiếu, chỉ biết sốt ruột phối thuốc.
Tất cả quân y vây lại bàn cách rút tên.
Thẩm Ngự Phong còn ý thức, tay run rẩy nhận khăn, ngậm chặt trong miệng.
“Trên tên có độc… phải dùng d-ao rạch da rút ra!”
“Nhanh lên! Ta chịu được!”
Xuyên qua đám người, ta bắt gặp ánh mắt hắn, trán đầy mồ hôi, giọt to như hạt đậu.
Quân y nung đỏ d-ao, khi lưỡi mới chạm da thị-t, ta giật lấy gói gây mê, ấn mạnh lên mũi và miệng hắn.
Thẩm Ngự Phong hôn mê suốt hai ngày.
Hai ngày đó ta nghe tiếng thở dài các quân y: “Vết thương sâu, e đã tổn thương căn nguyên…”
“Tiếc thật, tiểu tướng còn trẻ…”
“Lại bị thương ở chỗ đó! Chẳng biết nói sao…”
Đầu óc ta trống rỗng hỗn loạn.
Ánh mắt phức tạp nhìn người nằm bất động trên giường—Thẩm Ngự Phong.
Tổn thương căn nguyên...
Lúc đó quá gấp, ta không kịp nhìn kỹ.
Chẳng lẽ mũi tên đó thật sự!?