“Vết thương của huynh chưa lành, trận này chắc kéo dài. Quân ta có tướng lĩnh đủ năng lực chỉ huy, huynh ở hậu phương điều phối là đủ.”
Ban đầu hắn không đồng ý, nhưng ta thực sự lo cho thương thế hắn.
Nếu trực tiếp tham chiến, vết thương sẽ nặng thêm.
Sau một hồi vừa năn nỉ vừa kiên quyết, cuối cùng hắn cũng đồng ý chỉ ở hậu phương chỉ huy.
Bái Hỏa Tiết tại Mạc Bắc đặc biệt náo nhiệt.
Người người thắp hương thành kính, khấn nguyện những điều mong ước trong lòng.
Ai nấy đều giơ cao đuốc lửa, bước chân rảo theo từng đoàn người trên khắp các con phố.
Ta mặc bộ y phục màu lam, bước lên lầu thành.
Trong đám đông, những mật thám đã được bố trí sẵn cố ý chỉ tay về phía ta: “Kia chẳng phải Lục Công Chúa sao! Nghe nói người đích thân đến Mạc Bắc, thật là vinh hạnh cho vùng biên cương chúng ta!”
Trong khoảnh khắc, gần như mọi người đều ùa ra đường, ta lấy thân phận Công Chúa để trấn an bá tánh, tiếp thêm tinh thần cho quân sĩ.
Khi tiếng hô hào vang vọng trong đám đông, ta đội lên chiếc mũ trùm lớn, men theo chân tường thành mà đi xuống.
Trong lòng ta âm thầm đếm ngược —
...!
Sẵn sàng rồi!
Con phố vốn đông đúc bỗng vang lên một tiếng còi dài chói tai, tiếng trống trận vang dội, tiếng người rầm rập.
Đám đông chen chúc lập tức tản ra hai bên, đội quân chỉnh tề giẫm bước sắt thép, nghiêm nghị lao vút khỏi cổng thành, bụi đất cuồn cuộn tung lên.
Người lính đi đầu khoác giáp bạc sáng rực, khí thế hiên ngang.
Khi đi ngang qua ta, một ngọn trường thương hất tung chiếc mũ trùm của ta lên, ngay lúc ấy, pháo hoa rợp trời nổ bừng, rực sáng nửa vòm trời.
“Cơ Thu Di Công Chúa! Chờ ta trở về!”
Thẩm – Ngự – Phong!
Ta không còn nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, cũng chẳng thấy pháo hoa rực rỡ.
Chỉ còn lại câu nói của Thẩm Ngự Phong, “Chờ ta trở về” khắc sâu trong lòng ta, chỉ trong khoảnh khắc đã nảy mầm.
Bóng dáng hắn ngông cuồng, phóng khoáng dần khuất xa nơi cổng thành, ta đứng tại chỗ, chỉ hận không thể nghiến răng vì lo lắng.
Lúc nhận ra thì trước mắt đã mơ hồ phủ đầy hơi nước.
Chờ hắn quay về, ta nhất định sẽ cho hắn biết tay!
Đã một ngày một đêm trôi qua.
Trận chiến kéo dài trọn vẹn một ngày một đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mãi đến tối ngày hôm sau, ta mới nghe tin quân ta đại thắng vang dội.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đưa tay cầm chiếc ấm trà trên bàn, rót một cốc nước.
Lều quân bị xốc lên, ta ngẩng đầu nhìn ra, hóa ra là Nhị tiểu thư phủ Thái phó – Cảnh Ninh.
Thái phó không có nhi tử, hai người nữ nhi một học văn, một giỏi võ.
Nghe nói một mình nàng đã khống chế được năm sáu tên Hung Nô, thật đáng nể!
Dưới ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ của nàng, ta thong thả thả một gói bột thuốc vào cốc nước.
Không màu, không mùi, Thẩm Ngự Phong chắc chắn sẽ không phát hiện ra.
Ta đứng dậy đón quân sĩ trở về, nhưng khi bước ra khỏi lều vẫn còn bâng khuâng không yên.
Cảnh Ngọc từng nói muội muội nàng tính tò mò, làm việc hơi thiếu suy nghĩ...
Không còn cách nào khác, ta quay lại, nghiêm túc dặn dò nàng: “Đây là dành cho tiểu tướng quân, đừng uống trộm.”
Nhìn ánh mắt đầy ý nghĩa “Nàng bị điên à?” của nàng, ta mới yên tâm bước ra khỏi lều.
Quân sĩ Đại Chu trở về trong tiếng reo hò vang dội, tiếng kèn chiến thắng thổi từ cổng thành đến trại quân, cờ phướn tung bay, trống trận vang rền khắp đất trời.
Gió lạnh từ Mạc Bắc thổi tung mái tóc ta, cuối cùng ta cũng nhìn thấy Thẩm Ngự Phong nguyên vẹn đứng trước mặt.
Hắn nhảy xuống ngựa, trong tiếng reo hò của binh lính, ôm chầm lấy ta, quay tròn trong niềm vui sướng: “Thắng rồi, Thu Di! Từ nay Đại Chu không còn bị Hung Nô đe dọa nữa, dân cư Mạc Bắc cuối cùng cũng được an tâm!”
Ừ, cuối cùng cũng thắng rồi, Thẩm Ngự Phong.
Số tù binh Hung Nô còn lại do các tiểu tướng đem đi xử lý, ta cùng Thẩm Ngự Phong và Đặng Huyền vào lều quân thì thấy Cảnh Ninh đang nằm nghiêng trên bàn, nhìn chằm chằm cốc nước vừa rồi.
Khi thấy có người bước vào, nàng suýt nhảy cẫng lên: “Các người về rồi!”
Ta lặng lẽ quan sát Thẩm Ngự Phong, chắc hắn chưa phát hiện ra gì chứ?
Nhưng chưa kịp nói gì, hắn đã ngồi xuống bàn, cầm ấm nước lên.
“Ôi, khát c.h.ế.t mất!”
“Đặng Huyền, chắc ngươi cũng khát lắm rồi phải không? Nào nào!”
Ngay khi hắn giơ tay, ánh mắt mọi người trong lều đều dồn về cốc nước, chỉ có Đặng Huyền vô tư không hay biết gì, thế là uống sạch.
Ta chưa kịp ngăn!
Trong đầu ta vừa nghĩ: “Xong rồi!”, vừa dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng Thẩm Ngự Phong.
Hắn vẫn chưa hiểu chuyện nghiêm trọng thế nào, còn cười ha hả đ.ấ.m nhẹ vào ta, đầy vẻ đắc ý.
“Ta biết ngay mà! Lại định chơi ta đúng không! Lần này là thuốc gì nữa đây? Hắt xì à? Chảy nước mắt? Hay lại mơ ác mộng khi ngủ hả, ha ha ha!”
Ta cạn lời, không đáp, túm luôn hai người đang ngơ ra, Cảnh Ninh thì sững sờ, còn Thẩm Ngự Phong như tên ngốc.