Chẳng Phải Chàng Không Làm Phò Mã Ư

Chương 8: Chẳng Phải Chàng Không Làm Phò Mã Ư



“Chuẩn bị nước tắm cho Đặng đại nhân! Phải là nước lạnh!”

“Còn nữa, canh chừng kỹ lều trại này cho ta, không ai được phép vào!”

Cảnh Ninh nhìn ta đầy kinh ngạc, nàng dè dặt hỏi: “Công Chúa… Người bỏ thuốc… chẳng lẽ là… thứ ấy… dược xuân sao?”

Ta chỉ cười khổ, không biết giải thích thế nào.

Thật ra thuốc đó ta chuẩn bị cho Thẩm Ngự Phong để trị bệnh cho hắn.

Chuyện đó luôn là nỗi canh cánh trong lòng ta, bao ngày qua không ai nhắc đến, Thẩm Ngự Phong sĩ diện, chắc chắn sẽ không chủ động nói với ta.

Ít nhất ta cũng cần biết bệnh tình hắn nặng đến đâu.

Loại thuốc này không phải dược xuân thông thường. Ta đã đặc chế riêng theo thể trạng hắn, sẽ dần kích thích cảm giác nhưng tuyệt đối không gây tổn hại cơ thể.

Nhưng nếu người bình thường uống nhầm… ta cũng không dám chắc hậu quả.

Phải đến lúc này Thẩm Ngự Phong mới nhận ra ta đã làm gì.

Hắn trố mắt, nhảy dựng lên: “Trời ơi! Sao không nói sớm! Biết vậy để ta uống luôn cho rồi!”

Ta trừng mắt lườm hắn.

Cảnh Ninh vội cáo lui, nói chợt nhớ còn việc gấp phải giải quyết.

Ta thấy nàng rời doanh trại với nét mặt nghiêm túc… rồi biến mất.

Thẩm Ngự Phong xoa cằm hỏi: “Này, nàng nói xem nàng ấy thật sự có việc sao?”

Ta không biết Cảnh Ninh có chuyện gì thật hay không.

Nhưng ta biết rõ một người sắp có chuyện lớn.

Ta kéo hắn vào trong lều, ấn xuống giường, tay bắt đầu tháo thắt lưng.

“Nàng… nàng làm gì vậy! Ta… ta chưa sẵn sàng đâu!”

Hắn đỏ mặt tía tai, cuống cuồng cản lại.

“Ta khám bệnh cho huynh, huynh còn muốn chuẩn bị gì nữa?”

Ta vừa nói vừa kéo quần lót hắn xuống, còn hắn ra sức giữ lại.

“Không không không! Khám bệnh gì mà đòi cởi quần ta! Ít ra cũng phải cho ta biết ta bị bệnh gì chứ!”

Hắn thật sự hoảng loạn, đôi mắt hoe đỏ như sắp khóc.

Giữa lúc giằng co, tóc hắn rối bời dính lên má, lại lộ vẻ đẹp kỳ lạ khó tả.

“Vậy khi nào huynh mới chịu thẳng thắn với ta là huynh… không được?”

Ta hét lên, đè hắn lại.

Thẩm Ngự Phong lập tức đơ người.

Chính lúc này, ta mạnh tay kéo phăng quần hắn xuống.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy… ta chỉ cảm thấy da đầu tê rần, hơi nóng từ ngón chân trào lên tận đỉnh đầu!

Sao lại khác hoàn toàn với những gì ta tưởng tượng vậy trời!

Chẳng phải… đáng lẽ nó phải thế này thế kia sao? Tại sao lại thành ra như thế này thế này!

Thời gian như ngưng đọng. Thẩm Ngự Phong sững người, rồi bừng tỉnh, bật ngồi dậy kéo chăn che chỗ đó đang vô cùng hiên ngang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“N…”

“Nàng!”

“Ta!”

“…”

Trời đất ơi, còn chuyện nào oái oăm hơn nữa không chứ!

Rõ ràng trước đó ta đã lén hỏi quân y riêng, xem vết thương hắn có thật nghiêm trọng không.

Mà quân y trả lời thế nào chứ!

Khi ấy còn ra vẻ nghiêm trọng, vừa lắc đầu vừa thở dài, nói vết thương lần này trúng chỗ hiểm, sau này sợ là… khó nói lắm.

Báo cáo sai tình hình chiến sự! Đợi về doanh, ta nhất định bắt hắn khai rõ rồi trị tội!

Thế nhưng ngay lúc này…

Thẩm Ngự Phong cứ nhìn ta ngơ ngác một hồi rồi bật cười. Cuối cùng hắn cũng hiểu ta đang nói gì.

“Nàng tưởng ta bị thương… ở đó hả?”

Ta không dám ngẩng đầu. Hắn vươn tay ôm eo ta, kéo sát người.

“Ai nói với nàng là ta không được?”

Dường như hắn bừng tỉnh đạo lý nào đó, hạ giọng, mũi lướt dọc theo tai rồi xuống cổ ta, hơi thở nóng rực khiến ta run rẩy.

“Nói đi.”

“Là… là quân y nói… Họ bảo huynh bị thương… chỗ đó, nên ta tưởng là…”

Ta lắp bắp, đầu óc mơ hồ, không biết mình nói gì. Tất cả suy nghĩ bị ánh mắt hắn kéo xoáy vào dòng cảm xúc hỗn loạn.

Hắn nhìn ta vừa trêu chọc, bất lực, dịu dàng… còn có cả chiếm hữu.

Hắn nâng mặt ta lên, cười gian tà: “Thần thì đúng là bị thương cũng hơi nặng thật đấy, nhưng cái đó của thần thì… hoàn toàn khỏe mạnh.”

“Công Chúa, thần vẫn dùng được, nàng… có muốn đích thân kiểm chứng không?”

Chớp mắt, ta đã bị ép xuống tấm đệm mềm mại chiếc giường.

Trời đất đảo lộn, hắn dám đè lên ta?!

Nhưng dần dần, ta không còn sức chống đỡ, chỉ biết để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Nến đỏ lay động, lò hương mờ khói, hương thơm vấn vít len qua chăn gấm, hoa văn loan phượng thêu trên màn nhẹ nhàng rơi xuống giấc mộng uyên ương...

Việc đầu tiên ta làm sau khi tỉnh dậy là túm quân y tra hỏi rõ tình trạng thương tích của Thẩm Ngự Phong.

Bị ta ép hỏi gắt, lão quân y cuối cùng cũng chịu nói thật.

Mũi tên suýt xuyên thủng đùi tuy đã rút kịp thời, nhưng độc tố đã thấm sâu tận xương tủy, không thể loại bỏ.

“Đau thấu xương, theo ngài ấy cả đời, không chữa khỏi. Từ nay về sau, khi gió lạnh mưa dầm, ngày nào cũng như địa ngục.”

“Dù tiểu tướng quân thể lực tốt thế nào, cũng không chịu nổi cơn phát tác.”

Nói cách khác, Thẩm Ngự Phong từ nay không thể ở lại Mạc Bắc, nơi khắc nghiệt lạnh giá này nữa.

Không chỉ Mạc Bắc, cả tuyết mùa đông kinh thành, hay mưa mùa hạ phương Nam đều sẽ là cực hình với hắn.