Chẳng Phải Chàng Không Làm Phò Mã Ư

Chương 9: Chẳng Phải Chàng Không Làm Phò Mã Ư



Không trách được…

Không trách sao trận chiến này, hắn quyết ra trận.

“Công Chúa, trận này… ta muốn tự mình đánh.”

Hóa ra đây là trận chiến cuối cùng hắn tham gia.

Ta nặng trĩu lòng quay về quân doanh, đúng lúc thấy Thẩm Ngự Phong vừa tỉnh dậy, đang lục tung tìm ta.

“Nàng đi đâu vậy! Sao không gọi ta dậy chứ?”

Hắn nhào tới ôm ta thật chặt, mạnh đến mức ta có cảm giác như… đằng sau có cái đuôi sói đang ngoe nguẩy vui mừng!

Chuyện lớn như không thể ra trận nữa, hắn lại không nói với ta một lời.

Ta ôm chặt, dụi mặt vào lòng ngự-c ấm áp của hắn.

“Đồ ngốc.”

“Lại mắng ta rồi!”

“Thẩm Ngự Phong là đồ ngốc.”

“Được được, ta là đồ ngốc, Thẩm Ngự Phong là đồ ngốc.”

Hắn hừ nhẹ, véo má ta một cái.

“Vậy thì Công Chúa của ta đã sẵn sàng cùng tên ngốc Thẩm Ngự Phong vinh quy hồi triều chưa?”

Đến lúc này hắn vẫn còn tâm trạng trêu chọc ta.

Ta vừa bực vừa buồn cười, cũng nhéo eo hắn một cái.

Kết quả hắn cười càng tươi hơn.

Đại quân khải hoàn trở về, cảnh tượng không khác gì khi Thẩm Ngự Phong mười tám tuổi, phố lớn ngõ nhỏ chen kín người dân ra đón.

Nhìn từng chiếc khăn thơm lần lượt bay vào lòng hắn, ta nhớ lần mình ném khăn cho hắn từ trà lâu năm đó. Thẩm Ngự Phong quay lại nhìn ta, rõ ràng hắn cũng nghĩ đến chuyện đó.

“Thật ra hôm đó ta không nhìn thấy nàng.”

“Hả?”

Ta ngạc nhiên nhìn hắn.

“Tất cả mọi người đều cố tình ném khăn vào lòng ta, chỉ nàng dùng hết sức ném thẳng vào đầu ta.”

“Ta biết là nàng, nhưng không nhìn thấy nàng. Khoảnh khắc nhận ra chiếc khăn tay của nàng, ta vẫn mơ mộng: liệu nàng có đang ghen không? Liệu nàng có yêu ta? Nhưng chỉ một giây sau, ta tự bác bỏ, không dám nghĩ xa hơn.”

“Nếu hôm ấy nàng nhìn thấy ánh mắt ta, chắc chắn nàng biết ta thích nàng đến nhường nào.”

Khoảnh khắc ấy, tim ta như lỡ một nhịp.

Nếu hôm đó ta thấy hắn nhận khăn tay, liệu có thể sớm nhận ra tình cảm, sớm xác định ý nhau?

Nhưng ta hiểu rõ, chuyện đó dù thế nào cũng chẳng xảy ra.

Trên đời, người dám chủ động theo đuổi tình yêu rất ít. Càng yêu sâu, con người càng dè dặt.

Trong tình yêu, chúng ta chỉ là những kẻ nhút nhát tìm hiểu nhau.

Ta như thế, hắn cũng vậy.

Tại Kim Loan điện, Thẩm Ngự Phong lấy công lao chiến trận cầu thân Công Chúa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phụ hoàng thương tiếc vết thương, đồng thời vui mừng cho hạnh phúc ta.

Ngài chuẩn y cuộc hôn sự giữa ta và hắn, khen ngợi việc ta hành y nơi Mạc Bắc.

Ta quỳ bên hắn, dập đầu trước phụ hoàng: “Nhi thần muốn lấy công lao ở Mạc Bắc xin một ân huệ. Mong phụ hoàng cho phép tướng quân vẫn là tướng quân. Thẩm Ngự Phong có thể ra vào thao trường, hướng dẫn huấn luyện, khi cần có thể đi theo đại quân, chỉ huy ở hậu phương. Cúi xin phụ hoàng chuẩn!”

Phò mã Đại Chu vốn không có thực quyền, nhưng Thẩm Ngự Phong thì khác, hắn là tướng quân sa trường, công thần giữ yên bờ cõi.

Ta biết hắn không muốn rời chiến trường, cũng biết hắn không mở miệng làm khó ta.

Nhưng phụ hoàng cũng không nỡ để hắn làm phò mã hữu danh vô thực.

Quyền ấy không thể do phụ hoàng cất lời, vậy phải do ta cầu xin.

“Tốt, tốt lắm!”

Phụ hoàng nhìn ta đầy hài lòng: “Thẩm Ngự Phong là tướng tài Đại Chu, vì nước mở rộng bờ cõi. Lần này bình định Mạc Bắc lập đại công, lại kết duyên với Công Chúa. Trẫm chuẩn cho các ngươi!”

“Tướng quân vẫn là tướng quân!”

Thẩm Ngự Phong nhìn ta xúc động, nắm tay ta dập đầu tạ ơn phụ hoàng.

“Tạ ơn Hoàng Thượng đã ban ân!”

Tuấn mã phi nhanh băng qua núi đồi, vó ngựa làm chim chóc trong rừng bay tán loạn.

Thẩm Ngự Phong ôm ta thật chặt, gió núi gào thét ùa vào tai.

Tới đỉnh núi, chúng ta nằm trên bãi cỏ, ngửa mặt nhìn những áng mây trôi bồng bềnh.

"Công Chúa, thần có chuyện… vẫn luôn tò mò."

"Chuyện gì?"

Hắn nghiêng mặt nhìn ta: "Năm xưa, sao nàng cứ cho rằng ta không thích nàng? Rõ ràng… ta đã cố gắng lộ liễu mà…"

Dáng hắn, với bao lần ám chỉ rõ ràng, ta không phải không động lòng, mà không dám động lòng.

"Chàng còn nhớ yến tiệc năm mới khi chúng ta sáu tuổi chứ?"

"Khi đó chàng từng nói trước mọi người, chàng không muốn làm phò mã mà muốn trở thành chiến thần đệ nhất Đại Chu."

"Chỉ vì câu nói đó?"

Hắn tỏ vẻ không thể tin.

Ta gật đầu, lòng biết đó chỉ là cái cớ.

Vì hắn là Thẩm Ngự Phong, sinh ra để thuộc về chiến trường.

Ta vừa yêu hắn mất kiểm soát, lại chứng kiến hắn tung hoành trên sa trường, chiến thắng trong ánh hào quang.

Một nam tử rực rỡ như vậy… liệu ta có nên lấy tình cảm trói buộc hắn?

Lúc chưa rõ lòng nhau thì do dự không dám tới gần.

Nhưng khi hiểu tấm chân tình, dù băng qua muôn gian khó, ta muốn kiên định bước về phía hắn.

Bởi đây là tình yêu đáng trân trọng.

"Haizz..."

"Sao chàng thở dài?"

"Ta nghĩ… thì ra Công Chúa ta nhỏ mọn đến thế à? Chỉ một câu nói trẻ con năm ấy mà nhớ dai vậy."