Hôm nay tôi trở về thăm ông bà của mình, trong lòng cảm thấy rất vui.
Tôi giờ đây vừa đi vừa hát những câu la lá la là la thì đột nhiên mẹ tôi bịt miệng tôi lại.
“Con không được hát như vậy. Ở đây là rừng thiêng nước đọng đấy!”
Tôi với vẻ ngây thơ hỏi:
“Tại sao vậy mẹ? Tại sao chúng ta không được hát chứ? Con thấy bình thường mà…”
Sắc mặt mẹ hốt hoảng trả lời:
“Im lặng cho mẹ, không được nói gì hết…”
Nhìn mẹ tôi như vậy, ba tôi tỏ vẻ tức giận, đáp:
“Bà thôi đi, đừng làm quá vấn đề như vậy. Hôm nay chính là ngày vui của chúng ta đấy! Bà đừng phá hủy bầu không khí này!”
Gia đình chúng tôi đang bàn luận thì bỗng nghe thấy tiếng sói hú. Điều này khiến mẹ tôi rất lo lắng.
“Đó…Đó không phải là tiếng sói hú sao? Vậy th không lẽ nó đang đến à?”
Tôi vẫn ngơ ngác, hồn nhiên hỏi:
“Mẹ, là sao vậy? Thứ gì đang đến? Rốt cuộc có chuyện gì sắp xảy ra sao?”
Mẹ tôi chưa kịp trả lời thì cha tôi đã nói với tôi trong sự an ủi:
“Con à, đừng nói gì nữa, thậm chí đừng lo sợ. Mọi thứ sẽ ổn thôi, chẳng có điều gì xảy ra đâu!”
Mẹ tôi lúc này với sự sợ hãi đến tột cùng liền lên tiếng:
“Nhưng mà lỡ như…”
Cha tôi quát lớn như răn đe:
“Bà im miệng lại đi! Tất cả là tại bà đó! Thậm chí những gì trong ngôi làng đồn đại cũng chỉ là truyền thuyết xa xưa mà thôi… Nó sẽ không có thật đâu! Còn bây giờ, chúng ta phải nhanh chóng trở về nhà trước khi trời tối!”
Trước những lời nói của cha, mẹ tôi cũng im lặng, không phản bác gì thêm. Dường như mẹ tôi cũng đang rất lo lắng điều gì thì phải.
Tôi nhìn chiếc xe đang chạy mà trong lòng vô cùng hoang mang, vì tôi cảm nhận dường như có thứ gì đó đang theo dõi mình thì phải.
Lúc này, khi nhìn qua cửa sổ, tôi trở nên hoang mang, ánh mắt mở to mà la lên, chỉ tay về phía khu rừng với nỗi sợ hãi đến tột cùng.
“Mẹ nhìn đi! Đó là thứ gì vậy?”
Mẹ tôi ngay lập tức quay đầu lại, bà bịt mắt tôi, thậm chí bịt luôn miệng tôi lần nữa, rồi thì thầm vào tai tôi những lời trấn an.
“Con à, không có gì xảy ra đâu, con đừng để ý. Chúng ta sắp đến nhà ông bà rồi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Tôi không biết những gì mẹ tôi đang nói là gì, nhưng tôi mong rằng mọi thứ sẽ kết thúc và giống như lời mẹ nói là bình thường… Cứ thế, chiếc xe không ngừng chạy.
Trong khi sự bất an của tôi mỗi lúc một lớn hơn, cứ như tôi cảm nhận được thứ đó dường như đang di chuyển gần đây.
Tôi vẫn đang chìm trong sự lo lắng của bản thân thì bỗng nghe một tiếng két. Ngay lập tức, chiếc xe của ba tôi dừng lại, mẹ tôi lên tiếng hỏi:
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tại sao xe lại dừng?”
Cha tôi đáp với khuôn mặt bối rối:
“Tôi cũng không biết nữa, dường như tông vào thứ gì rồi… Để tôi xuống xem thử rốt cuộc là thứ gì.”
Thấy cha tôi định xuống, mẹ tôi hốt hoảng, đưa tay đặt lên vai ông mà bảo:
“Không! Ông không được xuống đâu! Lỡ như là thứ đó thì sao? Lúc đó ông sẽ c.h.ế.t đấy!”
Cha tôi phản bác lại:
“Nhưng chẳng lẽ chúng ta ngồi đây chờ c.h.ế.t sao? Dù xuống hay không thì cũng như vậy à!”
Thấy không thuyết phục được cha, mẹ lại suy nghĩ rồi trả lời:
“Ông bình tĩnh đi, để tôi gọi về nhà thử xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cha nhìn mẹ lấy điện thoại mà thở dài:
“Trong khu rừng này điện thoại sẽ không có tín hiệu đâu, cho dù bà có gọi cũng vô dụng thôi…”
Tôi nghe cha mẹ cãi nhau mà bắt đầu khóc lên: “Huhuhu”. Giờ đây, mẹ tôi trấn an tôi, sau đó lấy điện thoại gọi cho bà, nhưng quả thật như cha tôi nói, nó không có tín hiệu. Rồi bà cố lấy lại bình tĩnh mà bảo khi thấy tôi khóc:
“Bình tĩnh đi con, không có chuyện gì đâu, chẳng qua cha mẹ đang nói chuyện với nhau thôi.”
Trấn an xong, bà phản kháng trong sự tức giận:
“Tức c.h.ế.t đi được! Điện thoại gọi không được, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Không lẽ chúng ta sẽ…”
Thấy mẹ mất bình tĩnh, cha tôi trả lời:
“Để tôi xuống xem thử rốt cuộc là thứ gì cản đường, tôi dọn nó đi. Bà đừng nói những điều tào lao.”
Cha tôi vừa dứt lời mà mở cửa với ý định xuống xe, thì đã bị mẹ tôi ngăn lại nhưng bất thành. Tôi cảm thấy sợ hãi đến tột cùng khi cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi từ xa. Cha tôi giờ đây cũng bước xuống xe.
Nhưng may mắn, cha tôi không sao hết mà tiến đến đầu xe, lôi cái thứ đang cản đường ra:
“Chỉ là một cục đá thôi mà, có gì đâu chứ! Thật là tức c.h.ế.t đi được, ai ném cục đá ra giữa đường thế này…”
Nghe cha tôi lầm bầm, mẹ tôi đáp:
“Được rồi, ông dời nó đi rồi thì leo lên xe nhanh lên đi. Tôi cảm thấy rất lo lắng, tôi không thể nào giữ được bình tĩnh khi nghĩ đến câu chuyện về truyền thuyết ấy…”
Nghe vậy, cha tôi trả lời trong sự khinh bỉ:
“Bà đừng ăn nói xà lơ nữa, tôi sẽ lên xe liền.”
Ngay lúc cha tôi leo lên xe đóng cửa lại, thì tôi bắt đầu nghe thấy tiếng sói hú.
“Tiếng đó là tiếng sói! Không lẽ chúng đã đến rồi sao!”
Thấy mẹ tôi sợ, cha tôi trấn an:
“Bà thôi đi, đừng tự mình dọa mình nữa. Tất cả cũng chỉ là truyền thuyết và những lời đồn miệng mà thôi…”
Chúng tôi đang trở nên sợ hãi, thì đột nhiên thấy một đôi bàn tay đặt lên tấm kính, trong khi những tiếng hú không ngừng vang lên. Tôi trong sự sợ hãi nhìn những đôi bàn tay và tiếng hú đó rồi lên tiếng:
“Mẹ ơi, rốt cuộc đó là gì vậy? Con sợ quá đi!”
Mẹ tôi lại bịt miệng tôi, thì thầm nhỏ nhẹ rằng. Trong khi cha tôi thì nét mặt vô cùng sợ hãi… Bầu không khí trên xe lúc này im lặng đến rợn người.
Tài
Mẹ tôi nói:
“Con không được nói gì hết, hãy im lặng đi, không bọn chúng sẽ nghe thấy đấy! Và bây giờ, chúng ta phải làm gì để thoát khỏi đây hả chồng? Không lẽ hôm nay chúng ta phải c.h.ế.t ở đây sao?”
Cha tôi nghe vậy thở dài, đáp:
“Em cứ bình tĩnh đi, nếu như bọn chúng không nghe thấy tiếng động thì chắc chắn chúng sẽ rời đi thôi. Chúng ta hãy chờ đợi… Và anh tin chúng ta chắc chắn sẽ thoát khỏi nơi này!”
Mẹ tôi trả lời trong sự bất lực:
“Em mong là vậy… Nếu không thì… chúng ta sẽ c.h.ế.t mất!”
Mình xin giới thiệu: Làm theo cách này để xem bản audio nha: Vào YouTube hoặc Google viết:
Kịch Truyền Thanh, Lồng Tiếng Truyện Audio: Chàng Sói Tìm Vợ Tập 3
Sẽ tìm được bản audio nha còn cái này chỉ chiếu 10 chương thôi.
Nhớ cmt để mình liên hệ nếu khó tìm bản audio hoặc muốn chương mới nha