Chàng Sói Tìm Vợ

Chương 2



Chúng tôi chìm trong sự sợ hãi đến tột cùng khi những bàn tay đó bắt đầu đập vào tấm kính. Bùm... Bùm... Bùm...

 

 

 

“Gì chứ? Tấm kính đang bị đập! Không lẽ chúng đã phát hiện ra chúng ta rồi… Lỡ như chúng phá được cửa kính xe thì sao? Lúc đó, bọn chúng sẽ xông vào ăn thịt chúng ta mất...”

 

 

 

Mẹ tôi nói trong sự hốt hoảng tột độ. Cha tôi vội lên tiếng trấn an:

 

 

 

“Em bình tĩnh lại đi! Nếu em la hét, bọn chúng sẽ biết đấy. Bọn chúng không rời đi đâu… Với lại kính xe này rất chắc chắn, anh tin rằng bọn chúng sẽ không phá được nó…”

 

 

 

Nghe đến đây, mẹ tôi cũng cố lấy lại bình tĩnh mà thở dài, đáp: “Được rồi, em biết rồi…”

 

 

 

Tôi thì vẫn bị mẹ bịt chặt miệng mà khóc trong sự vô vọng, chẳng thể phát ra được lời nào, chỉ biết trong lòng không ngừng nghĩ:

 

 

 

“Thả con ra đi mà! Nghẹt thở quá! Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

 

 

 

Chúng tôi cứ thế chìm trong lo lắng đến cực độ, thì bỗng cánh cửa xe vang lên một tiếng “Ầm!” Mẹ tôi hốt hoảng kêu lên:

 

 

 

“Không… Cánh cửa kính vỡ rồi! Bọn chúng sẽ xông vào mất… Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

 

 

 

Lúc đó, chúng tôi nghe thấy một tiếng động rất lớn, giống như có ai đó nhảy lên nóc xe. Mẹ và cha tôi hoảng sợ đến tột cùng khi kính ở buồng lái đã bị phá nát. Chốc lát sau, cả hai đã lập tức chuyển xuống ghế sau.

 

 

 

Lúc này, tôi nhìn thấy một đôi bàn tay đen ngòm đang cố thò vào xe, định bắt chúng tôi. Mẹ tôi lại lên tiếng:

 

 

 

“Không… Nó đang muốn bắt chúng ta! Chúng ta phải làm gì đây?”

 

 

 

Cha tôi cũng hoang mang đáp:

 

“Anh… Anh cũng không biết nữa… Không ngờ truyền thuyết đó lại là thật… Không ngờ trong ngôi làng này lại có những con sói yêu. Không lẽ hôm nay… chúng ta phải c.h.ế.t ở đây sao?”

 

 

 

Sau khi cha tôi cất lời, cả gia đình tôi rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, không biết sẽ c.h.ế.t lúc nào.

 

 

 

Bỗng tiếng gầm gừ của con sói vang lên, kèm theo tiếng tru rợn người.

 

 

 

“Nó đang cố chui mình vào xe…”

 

 

 

Mẹ tôi vừa dứt lời thì tôi nghe rõ tiếng nói của con sói với giọng khàn đặc:

 

 

 

“Thịt người thơm quá… Ta muốn ăn thịt người… Lâu rồi ta chưa được ăn… Các người đừng hòng thoát!”

 

 

 

Tôi cảm nhận rõ tiếng gầm của nó như những lời nói khô khan, phát ra nhưng bị nghẹn ở cổ họng.

 

 

 

“Quả thật đây là một con sói tinh… Chúng ta khó mà thoát nổi…”

 

 

 

Mẹ tôi lẩm bẩm. Cha tôi nghe vậy, ánh mắt bỗng lóe lên một tia quyết liệt, ông nói như thể đã nghĩ ra một điều gì đó:

 

 

 

“Em nghe anh nói đây! Bây giờ anh sẽ mở cửa xe để dụ nó ra chỗ khác. Em và con phải lập tức rời khỏi đây! Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng không được quay lại, nghe chưa?”

 

 

 

Mẹ tôi hoảng hốt hét lớn, sắc mặt lo lắng:

 

 

 

“Rốt cuộc anh định làm gì vậy? Anh không được làm bậy! Nếu c.h.ế.t thì chúng ta hãy c.h.ế.t cùng nhau!”

 

 

 

Cha tôi bất lực thở dài:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không… Anh không thể nhìn thấy vợ con mình c.h.ế.t được… Cho nên nếu có chuyện gì xảy ra với anh… Hai mẹ con cứ đi đi…”

 

 

 

Nói rồi, cha tôi lập tức mở cửa xe. Hành động đó khiến tôi và mẹ vô cùng sợ hãi.

 

 

 

“Đừng mà… Anh đừng làm vậy… Dừng lại đi! Nếu không anh sẽ c.h.ế.t mất!”

 

 

 

Mẹ tôi la hét tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi. Cha tôi mỉm cười đầy thỏa mãn, rồi nói:

 

 

 

“Cho dù anh có chết… Anh nhất định phải bảo vệ mẹ con em! Mau đi đi!”

 

 

 

Từ nụ cười đó, bỗng biến thành lời trách móc tức giận khi mẹ tôi vẫn không chịu rời đi. Chốc lát, con người sói đó từ trên nóc xe nhảy xuống, dùng móng vuốt sắc nhọn đ.â.m vào người cha tôi.

 

 

 

Tôi trong cơn hoảng loạn vội hét lớn:

 

 

 

“Cha… Cha ơi… Không… Không được mà…”

 

 

 

Đáp lại lời tôi là một khoảng lặng kinh hoàng. Tôi chỉ biết nhìn thấy con sói đó rút móng vuốt ra khỏi người cha, trên tay nó còn cầm cả trái tim của ông. Máu tuôn xối xả. Trong hơi thở hấp hối, cha tôi nhìn về phía xe, nói:

Tài

 

 

 

“Ơ… Ơ… Chạy… Hãy chạy mau lên… Nếu không… Cả gia đình sẽ c.h.ế.t hết…”

 

 

 

Cha tôi cố nói trong đau đớn. Mẹ tôi thì gào thét tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa. Nhưng bà biết mình không còn lựa chọn nào khác. Chốc lát, mẹ suy nghĩ rồi nắm chặt vô lăng, cắn răng nhấn ga rời đi.

 

 

 

“Không… Chồng ơi… Em xin lỗi… Vì không cứu được anh… Nhưng em nhất định phải sống để trả thù… Em sẽ không để cái c.h.ế.t của anh trở thành vô ích… Em nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con quái vật đó!”

 

 

 

Tôi nhìn mẹ lái xe trong sự bất lực. Phía sau tôi, cha đang bị nó ăn thịt. Tiếng gầm gừ và tiếng nhai ngấu nghiến rợn người khiến tôi sợ hãi tột độ, không ngừng lo cho cha.

 

 

 

Vì bận ăn thịt cha tôi nên con quái vật đó không đuổi theo được. Mẹ tôi vừa lái xe vừa lên tiếng:

 

 

 

“Con à… Hãy xem như từ nay con không có người cha này nữa… Hãy xem như đây là một cơn ác mộng… Mẹ không muốn con phải đau lòng khi chứng kiến cái c.h.ế.t của cha con như vậy.”

 

 

 

Tôi nấc lên:

 

 

 

“Mẹ… Huhuhu… Con không muốn quên cha đâu… Nhưng con sợ lắm…”

 

 

 

Mẹ tôi khẳng định, như để tự trấn an bản thân:

 

 

 

“Giờ chỉ còn hai cách… Một là chấp nhận cha con đã chết… Hai là quên ông ấy đi… Vì từ nay… ông ấy sẽ không còn xuất hiện trong cuộc đời con nữa… Ông ấy đã bị con quái vật đó g.i.ế.c rồi…”

 

 

 

Tôi chỉ biết khóc nấc:

 

 

 

“Con… Huhuhu…”

 

 

 

Tôi khóc trong sự đau đớn tột cùng. Chiếc xe đã chạy một đoạn khá xa, chốc lát cũng tới nhà ông bà tôi. Mẹ thở dài:

 

 

 

“Thật may… Chúng ta đã đến nơi… Mẹ còn tưởng hôm nay sẽ c.h.ế.t chứ… Còn chuyện xảy ra hôm nay con hãy quên đi… Hãy xem như đó là một cơn ác mộng… Mẹ nhất định sẽ tìm cách trả thù cho cha con…”

 

 

 

Tôi nức nở:

 

 

 

“Dạ… Con biết rồi… Huhuhu…”

 

 

 

Thế là tôi và mẹ bước vào nhà, mang theo nỗi sợ hãi tột cùng…