Chàng Sói Tìm Vợ

Chương 21



Bọn người làng thấy tôi vô cùng to lớn nên cũng không dám làm gì cả, mà bất lực chỉ có thể nhìn tôi bỏ chạy... Cho đến khi ánh trăng chiếu thẳng vào người tôi, lúc ấy tôi cảm thấy vô cùng đau đớn, cả cơ thể đang dần bị teo nhỏ lại, lớp lông cùng với cái đầu sói đã biến mất, hình dáng tôi đã bình thường như một con người...

 

Chỉ trong chốc lát, từ một người sói, tôi lại trở về hình dạng con người bình thường. Bọn họ lúc này nhìn thấy tôi như vậy, mà lại ỷ đông h.i.ế.p yếu, bọn họ tàn nhẫn đến hỏi chẳng muốn tha cho tôi, sau đó liền lên tiếng, với ý định g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, để diệt cỏ tận gốc, sợ tôi quay lại trả thù:

 

“Hắn đã trở lại thành người rồi... Đây chính là thời cơ để g.i.ế.c c.h.ế.t hắn. Nếu bây giờ chúng ta tha cho hắn, liệu sau này hắn có quay lại g.i.ế.c c.h.ế.t chúng ta không? Vậy nên, nhân lúc hắn còn yếu, hãy g.i.ế.c hắn! Đừng tha!”

 

Thế là bọn họ lại tiến đến một lần nữa với ý định bắt lấy tôi... Tôi cố gắng nắm tay mẹ mình mà bỏ chạy... Trong lúc đó, mẹ tôi lo lắng cất lời:

 

“Con mặc kệ mẹ đi, hãy rời khỏi đây! Đừng lo cho mẹ, chỉ cần con an toàn là được!”

 

Tôi đau lòng tột độ, nước mắt không ngừng rơi, nghẹn ngào đáp:

 

“Con không thể nào bỏ mẹ lại được! Nếu sống, thì cả hai cùng sống. Còn nếu chết, thì cả hai cùng chết...”

 

Tôi hoảng loạn kéo tay mẹ bỏ chạy... Nhưng bởi vì cả hai cùng chạy nên tốc độ không đủ nhanh, chẳng thể thoát khỏi đám dân làng. Bọn họ đã đuổi kịp, dồn chúng tôi đến tận vách núi. Chỉ cần rơi xuống đó, chắc chắn sẽ c.h.ế.t ngay lập tức. Lúc này, một người phụ nữ trong làng lên tiếng:

 

“Giờ thì hết đường rồi, các người chịu c.h.ế.t đi!”

 

Mẹ tôi nghe vậy, bất lực bật khóc, nắm lấy tay tôi nói trong tuyệt vọng:

 

“Con à mẹ xin lỗi, mẹ không thể bảo vệ được con!”

 

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, an ủi bà:

 

“Không sao hết, nếu có chết, thì cả hai chúng ta cùng chết! Khi đó, chúng ta sẽ gặp lại ông bà... Gia đình mình sẽ được đoàn tụ...”

 

Nghe tôi nói, mẹ tôi mỉm cười, trong ánh mắt đầy thấu hiểu và chấp nhận:

 

“Phải vậy con có sẵn sàng c.h.ế.t cùng mẹ không?”

 

Tôi nhắm mắt, vẻ mặt thanh thản, khẽ đáp:

 

“Cái c.h.ế.t không có gì đáng sợ cả! Nếu cái c.h.ế.t có thể giúp gia đình đoàn tụ thì con còn sợ điều gì nữa chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tài

 

Thế là chúng tôi nhìn nhau, rồi cùng nhảy xuống vực sâu... Chúng tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, cứ ngỡ rằng sẽ chết. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một nguồn sáng xuất hiện, bao trùm lấy chúng tôi, đưa cả hai rời khỏi nơi đó...

 

Khi mở mắt ra, chúng tôi nhận ra mình đang ở trong hang động của Thần Sói. Lúc này, Thần Sói xuất hiện. Trong sự phẫn nộ, tôi nhìn hắn, nhưng hắn lại lên tiếng dịu dàng:

 

“Ta lại để các người chịu khổ rồi! Vì ta phải bế quan tu luyện nên không thể đến cứu các ngươi... Trước đây sức mạnh của ta rất yếu, nhưng giờ đã khác. Giờ ta mới đủ sức xuất hiện để cứu các người. Ta xin lỗi... vì đã không đến kịp lúc!”

 

Hắn đưa tay ra, định đỡ chúng tôi dậy... Nhưng mẹ tôi bất ngờ rút ra con d.a.o đã giấu sau lưng từ lúc nào chẳng hay...

 

Bà lập tức đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c hắn, giọng nói đầy căm phẫn:

 

“Đi c.h.ế.t đi! Thì ra ngươi chính là phong thân của Thần Sói sao! Chính ngươi là kẻ đã hại gia đình ta, khiến bọn ta suýt mất mạng! Mà giờ còn dám giả nhân giả nghĩa đến đây ư?”

 

Nhìn mẹ tôi ra tay với mình, Thần Sói hoảng hốt, bối rối, bất lực chẳng biết phải làm sao, chỉ nói:

 

“Tại sao...Tại sao bà lại làm vậy? Ta đã làm gì sai? Chỉ vì ta không thể cứu kịp các người sao?”

 

Mẹ tôi nghe thế liền tát mạnh vào mặt hắn, gằn giọng như một con thú dữ:

 

“Chính ngươi là kẻ đã gieo lời nguyền lên con trai ta! Chính ngươi là kẻ đã g.i.ế.c c.h.ế.t cha mẹ ta! Ngươi nói đi ta có nên báo thù hay không?”

 

Bị vu oan, Thần Sói lập tức giải thích:

 

“Ta không hề làm gì cả! Tất cả là do những con quái vật khác gây ra! Đầu tiên là Quỷ Sói, sau đó là Người Rắn... Chính bọn chúng đã bày mưu tính kế! Trong thời gian ta bế quan, ta mới phát hiện ra điều đó...”

 

Nói rồi Thần Sói thở dài, cất lời khuyên nhủ:

 

“Các người đã bị chúng lừa rồi! Ta nghi ngờ lúc này bọn chúng đang chuẩn bị g.i.ế.c sạch tất cả dân làng... Rồi sau đó đến lượt hai mẹ con các người và cả ta nữa! Nhưng may thay, phép thuật của ta vẫn còn đủ để cứu lấy mọi người...”

 

Hắn im lặng một lúc, ánh mắt đăm chiêu như đang suy tính chuyện gì đó rất lớn. Rồi hắn khẽ nói, giọng chậm rãi:

 

“Sau khi cứu các người nếu có phải tan biến, nếu hồn bay phách lạc mãi mãi không được siêu sinh, ta cũng cam chịu! Bởi vì bọn chúng không ngờ rằng, ta có thể kiên trì đến mức tiêu diệt được toàn bộ chúng...”

 

“Hãy tin ta, hãy cho ta một cơ hội! Chúng ta sẽ quay lại làng, cứu tất cả mọi người... Nếu không, chẳng ai có thể sống sót...”