Chàng Sói Tìm Vợ

Chương 20



Giờ đây, mẹ tôi cũng chỉ có thể bất lực trước những lời buộc tội của bọn họ. Bà tức giận lên tiếng:

 

“Các người hãy nghe cho rõ! Những gì các người đang làm là sai trái. Nếu hôm nay tôi không cứu được con trai mình thì… tất cả các người sẽ phải trả giá! Con trai tôi sẽ đến và g.i.ế.c c.h.ế.t từng người một trong cái làng này!”

 

Nghe vậy, một người phụ nữ trong làng lập tức kích động nói lớn:

 

“Nghe thấy chưa? Bà ta muốn tất cả chúng ta đều phải chết!

 

Tôi nghĩ bà ta đang điều khiển con trai mình để tấn công chúng ta.

 

Vậy thì phải g.i.ế.c bà ta trước, trước khi con trai bà ta đến! Lúc đó có khi bà ta cũng không kiểm soát được nó nữa đâu. Và nếu nó dám xuất hiện ở đây, chúng ta sẽ g.i.ế.c luôn con sói đó!”

 

Mẹ tôi lo lắng đến tột cùng, nước mắt không ngừng rơi. Bà lại cất giọng căm phẫn:

 

“Đừng làm hại con trai tôi! Nếu muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c tôi đây này! Làm ơn xin hãy tha cho con tôi. Nó không làm gì sai cả!

 

Các người đang vu oan cho chúng tôi!

 

Tại sao không chịu tìm hiểu sự thật? Tại sao lại vội vàng kết luận như vậy? Các người có biết mình đang hại c.h.ế.t hai mạng người không?”

 

Mẹ tôi cố gắng giải thích, hy vọng có thể lay động lòng người, nhưng những gì bà nhận lại chỉ là lời chỉ trích và sự vô tâm, tàn nhẫn:

 

“Thà hy sinh hai người, còn hơn để cả làng phải chết...”

 

Nghe vậy, mẹ tôi bật cười. Bà cắn chặt môi trong cơn giận, rồi không ngừng nguyền rủa họ:

 

“Được lắm! Đúng là một lũ vô tình!

 

Tôi mong con trai tôi sẽ đến và g.i.ế.c hết tất cả các người!”

 

Sau đó, mẹ tôi ngẩng đầu lên trời mà cầu xin:

 

“Ông trời nếu ông có mắt, xin hãy g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả những người trong làng này. Hãy để con trai tôi được sống… Lúc đó tôi mới có thể ra đi thanh thản.”

 

Tôi lúc ấy đang ở trong khu rừng, vừa ăn những con thú nhỏ, thì bỗng cảm nhận trái tim đau nhói. Cảm giác như có chuyện gì đó rất tồi tệ đã xảy ra với người thân của mình. Tôi sững người lại, rồi lẩm bẩm:

 

“Mẹ...”

 

Nói xong tôi bối rối nghĩ thầm:

 

“Tại sao mình lại nhắc tới từ mẹ? Không lẽ mẹ đang gặp nguy hiểm?”

 

Ngay lập tức, trong đầu tôi hiện ra những hình ảnh rõ ràng. Mẹ tôi đang ở trong một hang động, bị cả làng bao vây. Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy họ ném những cây đuốc cháy xuống đóng củi...

 

Lửa bắt đầu bốc cháy, và mẹ tôi thì vô cùng sợ hãi.

Tài

 

Trong khi đó, đám người làng kia không ngừng buông ra những lời cay độc:

 

“Đây là kết cục và hình phạt cho cô, vì dám gây ra chuyện này!

 

Giờ thì c.h.ế.t đi, để trả giá cho những tội ác của mình!”

 

Một người phụ nữ vừa dứt lời, thì một người đàn ông khác hùa theo:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phải, đây chính là cái giá cô phải trả. Mau c.h.ế.t đi!”

 

Mẹ tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không hề sợ hãi, bà bật cười rồi nói:

 

“Được thôi! Những gì các người làm hôm nay…

 

Tôi sẽ mở to mắt ra mà chờ xem các người cùng nhau xuống địa ngục đoàn tụ!”

 

Nghe vậy, người phụ nữ tức tối bước đến, vung tay tát mạnh vào mặt mẹ tôi, rồi giọng chanh chua vang lên:

 

“Đoàn tụ dưới địa ngục sao? Chính cô sẽ đoàn tụ với con trai mình trước! Vì bọn tôi cũng sẽ g.i.ế.c nó! Đừng mong gì nữa!”

 

Tôi choàng tỉnh khỏi những hình ảnh đau đớn kia, lòng đầy hoảng loạn. Tôi gào lên trong khi lao đi thật nhanh về phía hang động:

 

“Mẹ! Mẹ đừng xảy ra chuyện gì hết! Hãy đợi con tới cứu mẹ!

 

Tất cả những kẻ độc ác trong làng đó, con sẽ g.i.ế.c hết! Vì chúng đã dám làm điều đó với mẹ!”

 

Một lúc sau, tôi đã đến được hang động nơi bọn người kia đang định thiêu sống mẹ tôi.

 

Tiếng gầm gừ của tôi vang lên khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ:

 

“Nó… Nó tới rồi! Người sói đến rồi!”

 

Sau câu nói đầy sợ hãi ấy, một người khác lại hét lên với vẻ hung hăng, kiên quyết g.i.ế.c tôi:

 

“Hôm nay chúng ta nhất định phải g.i.ế.c nó! Chúng ta phải giành lại sự bình yên cho ngôi làng này!”

 

Một người khác tiếp lời:

 

“Phải, chính xác! Giết con sói đó!”

 

Tôi nghe những lời đầy căm ghét ấy mà gầm gừ không ngừng. Sau đó, tôi dùng tay nhấc mẹ tôi lên, đặt bà sang một bên.

 

Tôi nhìn đám dân làng đang rúm ró lại vì sợ hãi, lòng tôi dâng lên sự tức giận cùng căm hận.

 

Tôi như mất đi lý trí lần nữa. Tôi hét lên, rồi quăng vài người ngã xuống đất, thậm chí còn nhấc bổng vài người với ý định ăn thịt.

 

Mẹ tôi thấy cảnh đó thì vội hét lên:

 

“Không! Con không được làm hại họ!

 

Hãy thả họ ra đi, mẹ cầu xin con đó! Những gì họ làm chỉ vì hiểu lầm con thôi!

 

Nếu bây giờ con g.i.ế.c người, thì sẽ không còn con đường quay lại nữa đâu...

 

Mẹ xin con, hãy dừng lại!”

 

Tôi nhìn thấy mẹ quỳ xuống van xin, lòng tôi đau nhói. Một lúc sau, lý trí tôi quay lại. Tôi thả những người đó xuống rồi nói:

 

“Được rồi, vì mẹ ta… ta tha cho các ngươi một mạng.

 

Nhưng nếu còn ai dám gây ra chuyện như vậy nữa ta sẽ không tha lần sau!”

 

Nói xong, tôi bế mẹ tôi lên và rời khỏi nơi đó...