Trước những lời Hạo Vi nói, bà lão đã chìm trong sự khó chịu, chất giọng vang lên với vẻ giận dữ:
“Các người không tin tôi cũng được, nhưng tôi chỉ xuất hiện một lần mà thôi.
Các người sẽ không còn cơ hội gặp tôi thêm lần nào nữa đâu, nếu như bây giờ không chịu mua thứ này!”
Hạo Vi nghe câu đó thì lên tiếng trách móc:
“Bà nói vậy là sao? Có phải bà định cầm số tiền đó rồi bỏ trốn không? Vì sợ cảnh sát bắt bà bởi hành vi lừa đảo?”
Bà lão hét lên, ánh mắt nhìn cô trong sự tức giận, như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống cô vậy:
“Tôi không hề lừa đảo! Các người đừng cáo buộc như thế!”
Trước cơn giận dữ và lời giải thích của bà ta, Hạo Vi với vẻ mặt kiêu ngạo lại tiếp tục lên tiếng châm chọc, giống như không muốn dừng chuyện này lại:
“Nếu như bà không lừa đảo, thì tại sao lại muốn lấy của người ta 100 triệu? Vì vậy, hành vi của bà chính là lừa đảo!”
Bà ta nghe vậy mà bất lực, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm Hạo Vi, rồi đáp:
“Các cô cậu muốn tin hay không thì tùy. Bây giờ ta sẽ rời đi!”
Nhìn bà ta rời đi, Hạo Vi cũng quyết không buông tha:
“Cho dù bà có bỏ đi thì cũng không thể thoát khỏi hành vi lừa đảo của mình đâu...
Bởi vì cảnh sát sẽ đến để bắt bà!”
Bà ta mặc kệ cô mà cứ thế đi:
“Cô muốn nói gì thì nói, tôi cũng chẳng bận tâm! Bởi tôi chỉ đang muốn giúp đỡ người khác mà thôi...”
Nói xong, bà ta lại nói một câu khác với vẻ ma mị, điều này khiến hai người lạnh sống lưng:
“Hẹn gặp lại cậu trong giấc mơ. Lúc đó, ta sẽ chỉ cậu địa điểm để trả tiền. Còn lại cậu tin hay không là quyền của cậu mà thôi!”
Tôi ngạc nhiên nói:
“Cái gì? Gặp tôi trong mơ sao?”
Tôi vẫn còn đang bối rối và nghi ngờ, thì chớp mắt một cái bà ta đã biến mất. Tôi hốt hoảng lên tiếng:
“Bà...Bà ta đâu rồi? Tại sao lại biến mất chứ?”
Hạo Vi cũng thắc mắc như tôi, trả lời:
“Phải rồi, ngộ ha! Tại sao bà ta lại biến mất chứ? Thôi, kệ bà ta đi, chắc sợ quá nên bỏ chạy khi chúng ta chớp mắt đó!
Đúng là lừa đảo, chạy còn nhanh hơn ai hết! Nếu bà ta đứng lại thêm chút nữa, thì cảnh sát đã đến gom đầu bà ta rồi...”
Nói trong sự tức giận, Hạo Vi cắn chặt môi bảo:
“Thật là tức c.h.ế.t đi được! Nếu tớ gọi cảnh sát sớm hơn thì hay rồi. Thôi kệ, có video về bà ta rồi, mình sẽ gửi cho cảnh sát xem, chắc chắn sẽ điều tra ra bà ta thôi...”
Tôi nghe Hạo Vi nói vậy liền lên tiếng bảo:
“Này, cậu đừng ăn nói xàm nữa. Tớ nghĩ bà ấy sẽ không như vậy đâu!”
Cô ấy nghe đến đó liền tức giận nói:
“Cậu thật là dễ tin người quá... Đừng để bà ta lợi dụng, nghe rõ chưa?”
Giờ đây chúng tôi như muốn sắp tranh cãi nảy lửa… Thì tiếng chuông đồng hồ vang lên! Hạo Vi nghe mà hoang mang bảo:
“Thôi c.h.ế.t rồi, sắp tới giờ rồi, chúng ta phải vào lớp nhanh thôi! Không thì sẽ trễ mất, trượt môn đấy...”
Vậy là tôi cùng cậu ấy vào lớp để bắt đầu kỳ thi. Sau một lúc làm bài xong, bây giờ chúng tôi trở về nhà. Cậu ấy không ngừng lên tiếng cảnh báo tôi rằng:
“Nếu như cậu gặp người đàn bà đó một lần nữa, thì không được tin tưởng bà ta, nghe rõ chưa? Bởi vì hành vi của bà ta chính là lừa đảo đó!
Cậu mà nghe lời bà ta, thì coi chừng bán nhà trả nợ đó! Lúc đó, cuộc đời của cậu sẽ biến thành địa ngục, không ai cứu được đâu! Vậy nên hãy tin tớ đi!”
Dứt lời, Hạo Vi thở dài nói tiếp:
“Còn những gì đã xảy ra trong quá khứ, cũng chỉ là quá khứ mà thôi!
Cậu không nên tự trách bản thân như vậy để rơi vào cạm bẫy của những kẻ không ra gì... Cho nên tớ chỉ nói lần cuối thôi: Cậu hãy nghe lời tớ nha!
Đó là: Đừng tin tưởng bất kỳ ai cả. Về câu chuyện quá khứ của cậu, chắc chắn họ đã điều tra về nó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tài
Tôi cũng bán tín bán nghi mà đồng ý với những gì Hạo Vi nói:
“Được rồi, mình sẽ nghe lời cậu. Mình sẽ rút kinh nghiệm!”
Sau đó, chúng tôi trở về mà im lặng, cứ như đã giận nhau vậy. Tôi chở cậu ấy về nhà, rồi cậu ấy bước xuống xe, tạm biệt tôi rồi cũng rời đi:
“Tạm biệt cậu nha. Ngày mai chúng ta sẽ gặp lại!”
“Được rồi, bye bye cậu...”
Tôi trở về nhà, cố gắng quên đi những gì xảy ra ở trường. Nhưng đầu óc tôi không ngừng suy nghĩ về lời bà già đó, thậm chí tôi tự hỏi:
“Rốt cuộc những gì bà ta nói là đúng hay sai chứ? Có phải là sự thật không?
Và liệu rằng tối nay mình có gặp bà ta trong giấc mơ không chứ?
Mình mong rằng những gì bà ta nói đều là sự thật, chứ không phải là lừa đảo.
Và mình nhất định sẽ tìm ra số tiền 100 triệu để trả cho bà ấy mà cứu Thần Sói...
Mình mong rằng mọi thứ sẽ ổn thỏa, giống như những gì bà ta nói!”
Thế là tôi trở về nhà và bắt đầu sinh hoạt của bản thân mình. Mọi việc vẫn giống như mọi ngày.
Nhìn thấy tôi về, mẹ tôi lên tiếng:
“Con về rồi sao? Hôm nay thi thế nào rồi?”
Tôi cười nhẹ nhàng bảo:
“Tất cả mọi thứ đều ổn ạ! Con nghĩ chắc chắn sẽ đỗ đại học thôi...”
Mẹ tôi cũng vui như tôi vậy, sau đó đưa tay đặt lên đầu tôi mà nói:
“Được rồi, mẹ mong là như vậy! Nhìn con chắc chắn như thế kia, mẹ nghĩ chắc con làm được bài nhỉ?”
Tôi gật đầu:
“Dạ, đương nhiên là làm được bài!
Còn bây giờ con mệt rồi, con nghỉ một xíu, lát mẹ gọi con ăn cơm nhé!”
Mẹ tôi đồng ý trả lời:
“Được rồi, nếu mệt thì con cứ đi ngủ đi!”
Thế là tôi đã đi ngủ, bởi vì tôi cảm thấy mệt mỏi trong người. Sau khi nằm xuống, không ngờ mình lại thiếp đi nhanh như vậy chỉ trong 30 giây...
Giờ đây tôi nhìn thấy mình đang đứng ở một nơi vô cùng tăm tối, thậm chí có nhiều hoa đỏ rực như máu. Nhìn nơi này giống như cầu Nại Hà trong truyền thuyết.
Bỗng một giọng nói già nua vang lên:
Hồn lìa khỏi xác, mãi mãi không được siêu sinh! Đất trời hòa tụ, Tuyết Liên lấy hồn!
Tôi nghe những lời này mà trở nên vô cùng hoảng sợ. Tôi không biết rốt cuộc đó là gì cả?
Giờ đây, bỗng nhiên một bà lão xuất hiện trước mặt tôi, bà ta lên tiếng:
“Cậu đã đến rồi sao? Cậu có muốn thực hiện giao ước với ta không?”
Tôi bối rối hỏi:
“Thực hiện giao ước? Rốt cuộc là thực hiện điều gì ạ?”
Bà ta biến ra những món đồ rồi nói:
“Chỉ cần mua những món đồ của ta. Một là lá bùa, hai là bình hồ lô, ba là thanh kiếm. Và làm theo những gì ta yêu cầu, thì lúc đó cậu sẽ cứu được người mà mình muốn!”
Tôi vui vẻ định nhận lấy thì tất cả đã biến mất. Lúc này tôi mới nhớ ra là phải thanh toán, liền bảo:
“Được, vậy thì bây giờ tôi phải thanh toán như thế nào? Và đây là giấc mơ phải không?”
Bà ta gật đầu đáp:
“Tôi sẽ cho cậu số tài khoản của tôi. Chỉ cần cậu nhớ nó và chuyển tiền, thì tôi sẽ kêu người ship tới cho cậu...”
Nghe vậy tôi lại hỏi:
“Được! Rốt cuộc số tài khoản của bà là gì?”
Bà ta giờ đây đã đọc số tài khoản. Ngay lập tức tôi đã ghi nhớ được nó:
“Được rồi, tôi đã nhớ tất cả! Nhưng bà hãy cho tôi biết, rốt cuộc bà là ai? Và tại sao lại muốn giúp tôi được không?”