Chàng Sói Tìm Vợ

Chương 26



Bà ta tỏ vẻ thần bí, không muốn trả lời tôi. Tôi vẫn cố chấp lên tiếng hỏi:

 

“Này, tại sao bà lại không trả lời tôi chứ?”

 

Tài

Tôi còn đang chờ đợi câu trả lời từ bà, thì bà đã biến mất... Điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu, sau đó cũng thoát khỏi giấc mơ ấy...

 

Giờ đây, tôi không ngừng suy nghĩ:

 

“Rốt cuộc bà ta là ai chứ?”

 

Tôi ngồi thở hổn hển trên mặt đất trong sự mệt mỏi. Tiếng gọi của mẹ tôi lúc này vang lên:

 

“Con à, mau dậy đi ăn cơm nè.”

 

Tôi đáp:

 

“Được rồi, con sẽ xuống liền ạ!”

 

Tôi cố gắng gạt bỏ mọi chuyện rồi đi xuống ăn cơm. Ngồi vào bàn, tôi đã bới cơm cho mẹ, thậm chí còn chia đũa...

 

Giờ đây, hai mẹ con tôi ăn cơm trong sự hạnh phúc. Mẹ tôi cất tiếng hỏi:

 

“Con à, con đã thích bạn nữ nào trong lớp chưa?”

 

Tôi bối rối, không biết phải trả lời thế nào, thì mẹ lại tiếp lời:

 

“Con à, lâu rồi mẹ chưa thấy con dắt bạn gái về nhà?”

 

Tôi vẫn chưa kịp trả lời thì mẹ tôi tiếp tục nói:

 

“Con bây giờ đã 19 tuổi rồi đó, sắp tới tuổi lập gia đình rồi... Chứ tuổi của con hồi đó, mẹ với ba con đã yêu nhau đấy!”

 

Nói xong, mẹ mỉm cười như đang suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp:

 

“Mà này, mẹ thấy Hạo Vi hình như cũng thích con thì phải! Con thử tỏ tình và hẹn hò với cô ấy xem sao? Mẹ thấy dường như cô ấy có tình cảm với con đấy!”

 

Nghe tới đây, tôi ho sặc sụa. Tôi không hiểu tại sao mẹ lại nhắc đến những chuyện này. Tôi thở dài, bất lực tìm lý do để giải thích:

 

“Mẹ à, mẹ đã quên rồi sao, chúng ta từng giao ước với Thần Sói mà?”

 

Nghe vậy, mẹ tôi trở nên tức giận, đáp:

 

“Thần Sói cái quần què gì chứ? Tất cả chỉ là một giấc mộng thôi! Con không được nhắc đến hắn ta nữa, bởi vì hắn đã c.h.ế.t rồi...

 

Chính hắn là người đã gây ra tất cả những chuyện này cho gia đình ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mẹ không muốn nghe bất kỳ điều gì về hắn nữa! Nếu con còn tiếp tục trái lời mẹ, thì từ nay mẹ con ta coi như không còn quan hệ gì! Lúc đó con muốn làm gì thì làm, sống cuộc đời của con, mẹ sẽ không xen vào nữa!”

 

Nghe đến đây, tôi bất lực không biết phải làm gì. Bữa cơm tưởng như hạnh phúc, giờ đã trở nên căng thẳng đến nghẹt thở...

 

Tôi cố gắng nhẫn nhịn để bữa cơm không trở nên tồi tệ hơn, liền lên tiếng:

 

“Thôi mẹ, chúng ta ăn cơm với nhau đi! Đừng bận tâm về những chuyện đó nữa, mọi việc rồi sẽ tính sau! Thời gian của con còn dài mà, chưa đến lúc lập gia đình đâu, mẹ cứ chờ thêm vài năm nữa đi!”

 

Mẹ tôi cũng có vẻ bất lực, lên tiếng đầy khó chịu:

 

“Được rồi, nhưng nhất định phải dắt bạn gái về ra mắt mẹ trong vài ngày tới, nếu không thì mẹ sẽ tuyệt thực đấy...”

 

Câu nói ấy khiến tôi cảm thấy áp lực vô cùng. Tôi không biết nên xử lý thế nào, đành im lặng ăn cơm...

 

Còn mẹ tôi, dường như không ăn gì cả. Chỉ vài phút sau, bà đã đứng dậy với khuôn mặt giận dữ. Tôi lo lắng hỏi:

 

“Mẹ chưa ăn gì mà sao đứng dậy rồi?”

 

Mẹ trả lời với vẻ khó chịu:

 

“Khi nào con chưa có bạn gái, thì mẹ sẽ tuyệt thực, không bao giờ ăn một miếng cơm nào nữa...”

 

Tôi định lên tiếng thì mẹ đã quay người bỏ đi. Tôi chìm vào dòng suy nghĩ hỗn loạn, chẳng biết phải làm gì trong tình huống này...

 

Thế là tôi vào phòng học bài chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai, trong khi cả ngày hôm đó tôi với mẹ không nói thêm được lời nào. Thời gian cứ thế trôi qua...

 

Ngày hôm sau, tôi lại đến trường thi. Mẹ thì vẫn im lặng, không nói với tôi lời nào. Tôi biết bà đang giận. Nhưng tôi còn có thể làm gì ngoài việc cố gắng an ủi bà trước khi rời đi:

 

“Hôm nay mẹ nhớ ăn cơm điều độ nha, không thì con sẽ lo lắm đó!”

 

Mẹ vẫn không trả lời tôi. Sau đó, tôi rời khỏi nhà. Ra tới cổng, tôi đã thấy Hạo Vi đang đợi. Cô ấy hỏi:

 

“Này, sao hôm nay tôi không thấy bác ra mở cửa vậy? Có chuyện gì sao? Sao mặt cậu lại buồn thế kia?”

 

Nói rồi, cô ấy đặt tay lên vai tôi, giọng nhẹ nhàng như đang an ủi:

 

“Vì là bạn tốt, nên tôi kể hết mọi chuyện cho cậu ấy nghe...”

 

Tôi đồng ý kể. Giờ đây, khi nghe xong, cậu ấy sốc đến mức mở to mắt, không thể tin nổi, rồi nói lớn:

 

“Gì chứ? Mẹ cậu giận vì cậu không có bạn gái sao? Mặc dù tôi thấy những gì bà ấy nói điều không đúng, khi đã ép buộc cậu như vậy. Nhưng mà chắc chắn bà ấy cũng chỉ vì lo cho tương lai của cậu sau này thôi. Và cậu nên hiểu mẹ của mình nghe rõ chưa? Vì Nếu như không có bà ấy, thì chắc chắn sẽ không có cậu của bây giờ đâu..."

 

Nói rồi cô ấy trở nên lo lắng cho mẹ tôi, thậm chí còn khuyên tôi:

 

“Mà nếu bác bỏ ăn như vậy thì không tốt cho sức khỏe đâu. Người lớn mà bị trầm cảm thì dễ sinh bệnh lắm. Cậu nên làm gì đó để bác không thấy buồn, giúp bác thoát khỏi nỗi trầm cảm này đi...”