Khi ấy, bà ta cất tiếng:
“Không ngờ chị lại có thể vào được đây để đánh với tôi. Nhưng tôi chắc chắn rằng chị sẽ không thắng được đâu! Trận chiến này sẽ kết thúc bằng cái c.h.ế.t của chị!”
Vừa dứt lời, bà ta liền dùng kiếm đánh về phía chị mình. Nguyệt Lão dùng kiếm đỡ lấy. Hai thanh kiếm va chạm nhau vang lên những âm thanh leng keng, kèm theo tia lửa b.ắ.n tung tóe. Bà ta bất ngờ dùng phép thuật đánh lén chị mình, nhưng may mắn thay, chị ta đã phát hiện kịp thời và lập tức dùng phép chống đỡ.
Cả hai bay lên không trung, không ai chịu nhường ai. Bà ta đưa thanh kiếm lên, khiến nó bay lên trời và tạo ra nhiều thanh kiếm khác, lao về phía chị mình.
Chị ta không ngừng c.h.é.m từng thanh, mà cũng để thanh kiếm của mình bay lên trời, đối đầu trực diện với những thanh kiếm kia. Hai thanh kiếm c.h.é.m nhau dữ dội trên không trung, còn dưới mặt đất, hai người vẫn đang dùng sức mạnh phép thuật để đối đầu, quyết không lùi bước.
Ở phía Thần Sói, một con quái vật đã xuất hiện đó chính là một con gấu tinh. Nó dùng móng vuốt sắc bén của mình tấn công về phía Thần Sói. Ngài cố né và phản công bằng kiếm, nhưng nhát c.h.é.m đầu tiên hoàn toàn vô hiệu, không làm nó bị thương chút nào.
Ngay sau đó, Thần Sói bị móng vuốt của con gấu cào trúng tay, khiến thanh kiếm văng ra xa. Rồi nó lại vung tay đánh thẳng vào lưng ngài, khiến áo bị rách toạc, lộ ra những vết thương sâu ngoắc do móng vuốt để lại, m.á.u chảy không ngừng.
Thần Sói rên lên trong đau đớn. Chưa dừng lại, con gấu tung chân định dẫm nát ngài. Tôi tưởng ngài đã c.h.ế.t vì chẳng thấy ngài đâu nữa, trong khi chân con quái vật đã dẫm mạnh xuống đất. Nhưng không, Thần Sói đã dùng thanh kiếm kịp thời để đỡ cú đạp đó, khiến m.á.u từ chân con gấu chảy ra từng dòng.
Trận chiến lúc này trở nên vô cùng tàn khốc. Nguyệt Lão đã bị em gái của mình dùng phép thuật tấn công, cả hai tạo ra hai quả cầu phép đánh về phía đối phương. Nhưng em gái bà ta bất ngờ dùng kiếm đánh lén, đ.â.m một nhát sau lưng khiến bà ho ra m.á.u và rơi xuống đất. Ánh mắt bà nhìn em mình đầy đau đớn, nhưng vẫn cố gắng tạo ra thêm nhiều thanh kiếm khác, đ.â.m xuyên qua bụng em mình. Máu tuôn xối xả, bà không còn đủ sức đứng dậy nữa.
Trong lòng bà bắt đầu dâng lên một dòng suy nghĩ:
“Có lẽ đây chính là số mệnh. Hôm nay thật sự không thể thoát khỏi cái c.h.ế.t nữa rồi…”
Thấy chúng tôi đang dần rơi vào thế bị động, em gái của Nguyệt Lão bật cười lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hahahaha! Các người đã thua ta trong trận pháp này rồi! Hôm nay chính là ngày các người phải chết. Ta nhất định sẽ phá hủy thế giới hiện tại này, tạo ra một thế giới mới nơi không còn những con người tàn ác nữa. Ta sẽ trở thành bá chủ của địa cầu này. Và sau khi ta hấp thụ toàn bộ sức mạnh từ các người, thì ngay cả tiên giới cũng không thể làm gì ta nữa!”
Nói rồi, bà ta tạo ra ba luồng sức mạnh. Chúng lập tức biến thành ba sợi dây trói chặt cổ ba người chúng tôi, kéo cả ba bay lên trời. Trong lúc chúng tôi vùng vẫy đầy tuyệt vọng, bà ta nói:
“Hahahaha! Bây giờ ta sẽ bắt đầu hút lấy linh hồn của các người!”
Bà ta nhắm mắt lại, đưa hai tay lên. Cơ thể chúng tôi bắt đầu đau nhức dữ dội, như thể có thứ gì đó đang bị kéo khỏi người mình. Từng luồng ánh sáng phát ra từ cơ thể chúng tôi bay về phía bà ta.
“Hahahaha! Sức mạnh linh hồn của các ngươi thật tuyệt vời. Ta mới chỉ hút được một chút thôi mà đã cảm thấy sức mạnh tăng lên gấp bội. Nếu ta hút toàn bộ cùng một lúc, thì sức mạnh của ta sẽ còn khủng khiếp đến mức nào nữa chứ! Hahaha!”
Bà ta tiếp tục hút linh hồn của chúng tôi. Chúng tôi dần dần mất đi ý thức, không còn cảm giác gì nữa. Trong tuyệt vọng, chúng tôi chỉ còn có thể chấp nhận rằng cái c.h.ế.t đang đến rất gần….
Tài
Lúc chúng tôi nghĩ rằng mình sẽ chết, thì một nguồn sức mạnh bất ngờ xuất hiện. Không ai khác, đó chính là người đã từng giao ước với Thần Sói.
Ông ta lập tức tung một chưởng về phía bà lão kia và cất tiếng nói:
“Ngươi ma quỷ, lại dám làm loạn ở đây à? Đúng là to gan. Chịu đựng từng ấy sự hành hạ mà vẫn chưa đủ hay sao? Có phải ngươi muốn mãi mãi không bao giờ thoát khỏi đau đớn này?”
Ả nhìn thấy người vừa xuất hiện thì không khỏi run sợ. Ả ta lên tiếng, giọng đầy căm giận:
“Ở đây, ta đã chịu đựng những hình phạt không hồi kết. Nếu như phải chịu đựng mãi mãi, thì chẳng phải cũng giống với kết cục hiện tại hay sao?
Vì thế, ta mới muốn thoát khỏi nơi này, mới muốn tạo ra một thế giới mới một nơi không còn sự giả dối, một nơi không bị các vị thần như các ngươi chiếm giữ thì mới có thể sống bình yên. Và ta thật sự căm hận các ngươi! Chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi thôi! Còn giờ hãy chuẩn bị chịu c.h.ế.t đi”