Chàng Sói Tìm Vợ

Chương 40



Nghe vậy, người đàn ông bật cười, ánh mắt không chút d.a.o động:

 

“Ngươi nói căm hận sao? Tất cả những gì ngươi chịu đựng đều là nghiệp báo do ngươi tạo ra. Nếu ngươi chịu chấp nhận quả báo, thì có lẽ mọi chuyện đã không thành ra thế này. Nhưng ngươi đã chống lại nó. Vì vậy, hôm nay ta đến để tiêu diệt ngươi!”

 

Bà ta cười lớn, giọng đầy mỉa mai:

 

“Hahaha! Thật là ngông cuồng! Ngươi chỉ có quyền trừng phạt lũ quỷ thôi, không thể can thiệp vào chuyện của nhân thế. Nếu ngươi dám xen vào, trời sẽ giáng họa xuống đầu ngươi. Đừng tự chuốc lấy họa!”

 

Người đàn ông bình thản đáp:

 

“Phải, nếu ta tự ý xen vào, ông trời sẽ trừng phạt ta. Nhưng ở đây, có người đã giao ước với ta rồi. Chính vì thế, ta hoàn toàn có quyền xuất hiện. Và ngươi không thể ngăn ta được đâu!”

 

Ả ta bật cười lớn, cơn giận không thể kiềm chế khiến gương mặt trở nên méo mó, gào lên giận dữ:

 

“Hahaha! Ông trời đúng là bất công! Dù hôm nay có chết, ta cũng sẽ kéo tất cả c.h.ế.t theo! Không ai được sống!”

 

Nói rồi, ả bắt đầu tạo ra một nguồn sức mạnh màu đen, bao trùm cả không gian, khiến Thần Sói cũng phải run sợ:

 

“Đây chính là năng lượng hủy diệt... Ả định dùng thân thể mình để hủy diệt mọi thứ sao? Không ngờ ả lại tu luyện đến mức này rồi!”

 

Ả ta nhìn chúng tôi chăm chú, giọng nói đầy điên loạn:

 

“Ta đã chờ ngày này quá lâu rồi. Giờ hãy chứng kiến thế giới này sụp đổ dưới tay ta! Ta đã có sức mạnh đủ để hủy diệt trời đất!”

 

Người đàn ông không hề hoảng sợ trước sự cuồng loạn ấy. Ông chỉ nhìn ả, bình tĩnh nói:

 

“Mọi thứ đều có quy luật của nó. Ngươi không thể phá hủy thế giới này đâu. Biết bao kẻ như ngươi đã từng cố gắng, nhưng rồi tất cả đều nhận lấy thất bại. Giờ thì hãy chấp nhận hồn bay phách lạc đi!”

 

Nhưng chưa kịp ra tay, bà ta đã tạo ra vô số sức mạnh đen tối, hàng trăm con rắn bò đến chỗ ông ta, kèm theo những thanh kiếm lơ lửng trên không trung lao về phía ông ấy như muốn xé xác ông ra từng mảnh.

 

Thế nhưng, ông chỉ vung nhẹ một tay, tất cả đều bị đánh bật đi. Ngay sau đó, ông triệu hồi ra một thanh kiếm, tung chưởng về phía bà ta và nói:

 

“Hãy mãi mãi chịu đựng sự đau đớn trong vô lượng kiếp. Không được siêu sinh, không còn linh hồn!”

Tài

 

Đúng lúc đó, Nguyệt Lão với cơ thể đã đầy thương tích lập tức lao ra che chắn cho em gái mình. Thanh kiếm xuyên thẳng vào thân bà trong sự sững sờ của tất cả mọi người.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà hét lên trong đau đớn, cơ thể dần tan biến. Bằng chút sức lực cuối cùng, bà thều thào van xin:

 

“Xin ngài đừng g.i.ế.c em gái tôi... Hãy nghĩ đến những năm tháng tôi phục vụ ở địa phủ, xin tha cho nó một lần! Tôi biết mình đã sai vì để nó thoát ra khỏi nơi giam giữ, để nó gây ra bao tội lỗi...

 

Tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi đã lơ là, đã không quan tâm đến cảm xúc và nỗi hận trong lòng nó. Xin hãy để tôi gánh thay, để tôi trả giá thay cho em mình…”

 

Có lẽ chính sự hy sinh và tình thương chân thật của chị gái đã khiến em gái của bà cảm thấy d.a.o động. Trong đôi mắt đẫm nước, bà ta nghẹn ngào lên tiếng:

 

“Chị thật ngốc nghếch... Hắn muốn g.i.ế.c em, sao chị còn cứu làm gì? Cứ để hắn kết liễu em là được rồi! Chị không cần phải làm như thế đâu...”

 

Nguyệt Lão trong lúc cơ thể dần tan biến, vẫn dịu dàng nói:

 

“Em à... Chị là chị gái của em mà. Dù em có hận chị đến bao nhiêu, thì chị vẫn luôn yêu thương em. Chị chưa từng bỏ rơi em, chỉ là chị không thể xuất hiện thôi. Bởi chị sợ em cảm thấy áy náy với những gì chị từng làm cho em.

 

Và Tất cả những gì chị làm, đều là để bù đắp... Vì chị nghĩ mình đã vô tình cướp đi những gì thuộc về em. Nhưng sự thật không phải vậy đâu... Đó chỉ là số phận... Chị chưa bao giờ muốn em phải thành ra thế này...”

 

Nghe vậy, ả bật cười trong sự thê lương rồi nói:

“Gì chứ? Chị nói rằng chị luôn giúp đỡ tôi sao? Nhưng tất cả chỉ là những lời dối trá mà thôi! Bởi vì suốt bao nhiêu năm qua, tôi chưa từng cảm nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ chị cả. Dù giờ đây tôi có mềm lòng, nhưng tôi cũng sẽ không tha thứ cho những sai lầm của chị đâu!”

 

Lúc này, Nguyệt Lão thở hổn hển rồi cất tiếng:

“Em à, chị xin em, trước khi chị chết, hãy từ bỏ oán hận trong lòng đi… Nếu không, chính nó sẽ hủy hoại em mất.

 

Chị đã từng làm gì cho em ư? Khi chị kể ra, có lẽ em sẽ hiểu, thậm chí còn có thể sẽ ân hận cả đời đấy chứ…”

 

Dứt lời, cô đưa cánh tay của mình lên. Trên cánh tay ấy hiện rõ những dấu vết như bị tra tấn, khiến ả sững người, bối rối nói:

“Đây rốt cuộc là cái gì? Tại sao chị lại cho tôi nhìn thấy điều này chứ?”

 

Nguyệt Lão bật khóc nức nở, đưa đôi tay sờ lên gương mặt em gái mình, nghẹn ngào:

“Em à nếu như chị không chịu đựng những hình phạt đó, thì liệu em có còn sống đến ngày hôm nay không? Khi còn nhỏ, chị đã thay em bị bố mẹ đánh đòn. Thậm chí khi đã xuống địa ngục này, chị vẫn thay em gánh chịu một phần đau đớn. Hơn thế nữa, dù em đã giật chồng của chị, nhưng chị vẫn muốn tìm cho em một người chồng mới, chỉ mong em có thể hạnh phúc… Chị nào ngờ em đã chết…

 

Chị đã từng cầu xin ông trời cho em được sống thêm, nhưng tất cả đều vô ích. Thậm chí, chị đã đánh đổi mười năm tuổi thọ của mình, chỉ để em không phải xuống Địa Phủ chịu tội suốt mười năm đó… Và đến bây giờ, em mới bị giam giữ ở nơi này.

 

Chị cứ tưởng em sẽ thay đổi. Chị cứ hy vọng em không còn độc ác nữa. Nhưng không ngờ, em lại càng lúc càng tàn nhẫn hơn… Để rồi mọi chuyện mới trở nên thế này. Dù chị đã giúp em rất nhiều việc, nhưng giờ đây chị cũng không còn nhớ nổi mình đã làm những gì nữa…”

 

Nói dứt câu, Nguyệt Lão lập tức tan biến thành một làn khói. Trong sự đau đớn và tiếng gào khóc của ả ta vang lên:

“Không! Chị đừng bỏ rơi em! Em đã nhận ra sai lầm của mình rồi! Làm ơn đừng rời xa em… Nếu có chết, thì hãy để em c.h.ế.t thay chị… Huhuhu…”