Nghe vậy, tôi không kìm nổi cảm xúc, bật khóc: “Thật ra, ta không muốn rời xa chàng. Tất cả chỉ là ép buộc. Ta không biết phải làm gì nên mới chọn cách này… Nhưng ta không muốn chàng tan biến. Ta muốn ở bên chàng, dù phải xuống địa ngục. Xin đừng rời xa ta. Ta sẽ yêu chàng cho tới hơi thở cuối cùng, để chúng ta có thể đoàn tụ!”
Thần Sói mỉm cười hạnh phúc: “Nghe những lời này, ta có thể yên lòng. Ta sẽ cố chấp theo đuổi nàng đến cùng. Dù cuối cùng tan biến, ta cũng cam lòng.”
Chúng tôi ôm nhau thật chặt, như chẳng muốn rời. Nhưng đúng lúc ấy, mẹ tôi xuất hiện. Bà lao đến, hất tôi ra, cầm một hòn đá đập mạnh vào đầu Thần Sói, m.á.u chảy xuống. Giọng bà đầy giận dữ:
“Hãy tránh xa con trai tôi! Từ giờ, tôi không muốn cậu đến gần nó nữa. Nếu còn thấy cậu lảng vảng, tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cậu, nghe rõ chưa?”
Tôi hoảng hốt ngăn mẹ: “Mẹ! Nếu con không ở bên, ngài ấy sẽ biến mất sau mười ngày. Lúc đó, con sẽ ân hận cả đời!”
Mẹ gằn giọng: “Nếu không có con, hắn ta biến mất thì càng tốt. Ta thật sự muốn hắn biến khỏi đây!”
Nói rồi, mẹ kéo tôi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Hạo Vi đã đồng ý yêu con. Sau mười ngày nữa, hai đứa sẽ kết hôn. Mẹ không muốn con gặp tên người sói đó nữa. Mẹ sẽ cho người khóa tất cả cửa, để hắn không thể đột nhập. Và con đừng hòng trốn ra ngoài tìm hắn!”
Tôi lại bị mẹ kéo vào phòng một lần nữa, trong nỗi đau đớn của bản thân. Tôi có thể nhìn thấy sự bất lực của Thần Sói, như thể sắp bỏ cuộc vậy.
Giờ đây tôi ngồi trên chiếc ghế, trong khi mẹ ngồi đối diện, lên tiếng trách móc tôi:
“Này, từ giờ con phải biết rằng Hạo Vi sẽ là vợ của con, nghe rõ chưa? Cho đến khi con cưới nó, mẹ đã nói chuyện với nó rồi, nó đã đồng ý điều này.
Một lát nữa nó sẽ đến, chúng ta sẽ tiếp tục bàn về chuyện này...”
Nói rồi, mẹ tôi bước xuống bếp lấy một con dao, sau đó đưa lên cổ mình với ánh mắt tức giận, bảo:
“Nhìn kỹ đây con buộc phải nghe lời mẹ, không thì mẹ sẽ dùng con d.a.o này tự tử cho con xem...”
Tôi nghe mẹ nói vậy liền hoảng loạn, cố gắng thuyết phục:
“Đừng mẹ ơi, đừng làm chuyện dại dột như vậy. Con nhất định sẽ làm theo yêu cầu của mẹ. Con sẽ không từ chối bất cứ điều gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẹ nghe lời hứa đó thì gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, đặt con d.a.o xuống, nói:
“Đây là cơ hội cuối của con. Nếu con không làm theo ý mẹ, mẹ sẽ tự sát ngay bây giờ... Giờ thì đợi Hạo Vi đến đi.”
Tôi thật sự bối rối, không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này. Sự ép buộc từ mẹ quá lớn, tôi chỉ biết khóc nức nở trong đau đớn. Chốc lát sau, tiếng chuông cửa vang lên. Mẹ nhìn tôi đang khóc rồi nói:
“Nè con mau lau đi những giọt nước mắt ấy, giờ chúng ta sẽ nói chuyện với Hạo Vi, về việc hai con sẽ yêu nhau, thậm chí đám cưới sẽ diễn ra trong 10 ngày nữa, khi cả hai gia đình đã đồng ý. Con bé cũng thích thầm con từ rất lâu rồi...”
Tôi gật đầu đồng ý mà không nói gì, trong khi mẹ ra ngoài mở cửa. Nhìn Hạo Vi ăn mặc sang trọng, xinh đẹp, mẹ cười đầy đắc ý nói:
“Quả thật là con dâu tương lai của mẹ, đẹp xuất sắc như thế này, khi con mẹ lấy về chắc chắn là phúc ba đời rồi! Giờ con hãy vào trong tâm sự với con trai bác đi...”
Hạo Vi cũng đồng ý và bước vào. Tôi nhìn cô ấy với vẻ chán ghét. Nhưng rồi một điều kỳ lạ khiến trái tim tôi đập nhanh không ngừng, chốc lát tôi cảm thấy cô ấy thật cuốn hút. Sự chán ghét dần tan biến, thay vào đó là cảm giác thích cô ấy.
Tôi lập tức đứng dậy, mời cô ngồi xuống ghế:
“Này, em hãy ngồi đây!”
Cô ấy nở nụ cười hạnh phúc trước sự chu đáo của tôi, rồi ngồi xuống nói:
Tài
“Cảm ơn anh đã quan tâm em như vậy. Hôm nay em đến đây để nói chuyện với anh về việc gia đình đã đồng ý cho chúng ta kết hôn. Anh biết không, em đã yêu thầm anh từ rất lâu rồi. Thật may mắn bây giờ em mới có cơ hội tỏ tình với anh!”
Tôi không hiểu vì sao lại ngại ngùng, không muốn trả lời, nhưng bất giác như bị điều khiển, đầu óc bỗng trở nên mờ mịt, như bị tẩy não và điều khiển, tôi lên tiếng:
“Sự thật là anh cũng thích em lâu rồi, chỉ là không dám nói thôi. Điều này cũng tốt, nếu chúng ta thật sự thích nhau, thì có thể tiến tới hôn nhân hạnh phúc...”
Cô ấy vui mừng ôm tôi vào lòng, nhếch môi cười như đã thắng một điều gì đó, nhưng tôi không nhìn thấy nụ cười ấy. Thần Sói bên cạnh chứng kiến tất cả, ngài vô cùng tức giận khi mất đi tình yêu của mình, thậm chí nghĩ rằng tôi đã phản bội, khi trước đó hứa ở bên cạnh ngài, giờ lại như bị ép buộc mà ân ái với Hạo Vi như một cặp tình nhân.
Nhưng rồi ngài lên tiếng, như nhận ra điều gì:
“Đây... đây chính là...”