Giọng mẹ vọng vào từ bên ngoài: “Con hãy nghe cho kỹ. Từ giờ cho đến khi nào con nhận ra những gì mình đã sai và chấp nhận nghe lời mẹ, thì mẹ mới để con tự do. Từ bây giờ, mẹ cấm con qua lại với hắn. Nếu mẹ bắt gặp thêm một lần nữa, mẹ thề sẽ chết. Và mẹ nhất định sẽ tìm cho con một người vợ để phá hủy nghi lễ cưới với tên người sói đó!”
Nói xong, mẹ im bặt. Tôi chìm trong cảm giác bất lực, chẳng biết phải làm gì. Tôi đập cửa, gào lên: “Mẹ, mở cửa ra! Mẹ không thể thay đổi được số phận đâu, vì đó là nhân duyên do ông trời định sẵn rồi!”
Nhưng đáp lại tôi chỉ là im lặng. Tôi gọi mãi, đến khi sức lực cạn kiệt, chỉ còn ngồi gục xuống nền nhà lạnh lẽo. Tôi không hiểu tại sao mẹ lại không thể chấp nhận. Chẳng lẽ những gì chúng tôi làm đều là sai trái? Nỗi đau ấy như xé nát tim tôi, và tôi chẳng tìm ra cách nào để giải quyết tất cả…
Tôi bị mẹ kéo đi, lòng luyến tiếc ngoái nhìn Thần Sói. Ngài chỉ đứng đó, trầm ngâm, không biết phải làm gì trước tình cảnh này, khi mẹ tôi kiên quyết không chấp nhận chuyện tình của chúng tôi.
Cuối cùng, Thần Sói cất tiếng gọi theo: “Bác à, rồi con sẽ chứng minh cho bác thấy những gì chúng con nói đều là sự thật. Bác không thể ngăn cản tình yêu của chúng con đâu!”
Nhưng mẹ tôi, trong cơn giận dữ, phớt lờ lời nói đó. Bà đưa tôi lên xe, rồi lập tức lái đi. Khuôn mặt mẹ lúc ấy đầy sát khí, như thể chỉ cần một tia lửa là sẽ bùng cháy.
Chiếc xe lăn bánh trên con đường dài, cho đến khi dừng lại trước nhà. Mẹ lập tức kéo tôi xuống, đưa vào phòng mình, rồi đóng cửa lại, khóa trái. Tôi sợ hãi kêu lên: “Mẹ, thả con ra đi, đừng làm vậy mà!”
Giọng mẹ vọng vào từ bên ngoài: “Con hãy nghe cho kỹ. Từ giờ cho đến khi nào con nhận ra những gì mình đã sai và chấp nhận nghe lời mẹ, thì mẹ mới để con tự do. Từ bây giờ, mẹ cấm con qua lại với hắn. Nếu mẹ bắt gặp thêm một lần nữa, mẹ thề sẽ chết. Và mẹ nhất định sẽ tìm cho con một người vợ để phá hủy nghi lễ cưới với tên người sói đó!”
Nói xong, mẹ im bặt. Tôi chìm trong cảm giác bất lực, chẳng biết phải làm gì. Tôi đập cửa, gào lên: “Mẹ, mở cửa ra! Mẹ không thể thay đổi được số phận đâu, vì đó là nhân duyên do ông trời định sẵn rồi!”
Nhưng đáp lại tôi chỉ là im lặng. Tôi gọi mãi, đến khi sức lực cạn kiệt, chỉ còn ngồi gục xuống nền nhà lạnh lẽo. Tôi không hiểu tại sao mẹ lại không thể chấp nhận. Chẳng lẽ những gì chúng tôi làm đều là sai trái? Nỗi đau ấy như xé nát tim tôi, và tôi chẳng tìm ra cách nào để giải quyết tất cả…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tài
Cứ thế, tôi ngủ lúc nào cũng chẳng hay. Thời gian trôi qua không rõ bao lâu, khi tỉnh dậy, tôi lại tiếp tục gõ cửa nhưng vẫn không thể mở được. Một lát sau, tôi bước đến cửa sổ nhìn xuống. Dưới kia là khoảng trống vắng lạnh lẽo, nhìn từ trên xuống khiến tôi rùng mình, bởi đây là tầng hai, khá cao.
Thế nhưng, khát vọng thoát khỏi sự giam giữ của mẹ đã lấn át nỗi sợ. Tôi lập tức nghĩ cách trèo xuống từ đây để tìm Thần Sói và giải quyết tất cả. Tôi muốn nói với ngài những lời cuối cùng, để rồi rời xa, trước khi mẹ buộc tôi phải làm điều gì đó khiến chúng tôi mất nhau mãi mãi. Tôi còn chưa kịp xin lỗi ngài về những gì mình đã gây ra…
Nghĩ vậy, tôi vội tìm trong tủ quần áo, gom lại vài bộ rồi buộc thành một sợi dây thật dài, thả xuống dưới. May mắn thay, chiều dài vừa đủ. Tôi bắt đầu leo xuống. Nhưng khi mới đi được nửa chừng, sợi dây bất ngờ đứt.
Tôi rơi xuống, hét lên trong kinh hoàng, tưởng rằng mình sẽ chết. Nhưng không, Thần Sói đã xuất hiện từ lúc nào, kịp thời đỡ lấy tôi. Ngài nhìn tôi, giọng đầy trách móc:
“Cậu có bị điên không? Nhảy từ trên đó xuống, lỡ c.h.ế.t thì sao?”
Tôi òa khóc, ôm chặt lấy ngài: “Tôi thật sự hết cách rồi. Chỉ có thế này mới gặp được ngài. Tôi muốn nói vài chuyện!”
Thần Sói thở dài, mệt mỏi: “Vậy mau nói đi.”
Tôi ôm chặt hơn, hôn lên má ngài, nghẹn ngào: “Có lẽ kiếp này, chúng ta chẳng thể thành phu thê. Vậy nên, hẹn ngài ở kiếp sau để nối lại duyên này. Tôi thật sự xin lỗi vì những gì đã gây ra, khiến mọi chuyện thành ra thế này. Tôi sẽ không gặp lại ngài nữa, nếu có duyên, chỉ là ở kiếp sau thôi. Từ giờ, chúng ta đừng gặp nhau. Tôi xin phép rời đi.”
Vừa dứt lời, tôi quay đi. Nhưng Thần Sói lập tức ôm chầm lấy tôi, giọng luyến tiếc: “Nàng thực sự định bỏ ta sao? Nếu vậy, ta sẽ tan biến, xuống địa ngục, và sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nhau. Đây là cơ hội cuối cùng để ta ở bên nàng!”
Tôi sững lại: “Chàng nói vậy là sao?”
Ngài thở dài: “Ta đã giao ước với địa phủ. Trong một trăm năm tới, ta phải làm việc ở đó, nhưng bắt buộc phải có tình yêu để duy trì thời gian ấy. Nếu tình yêu tan biến, ta sẽ xuống địa ngục chỉ sau mười ngày. Có lẽ ta nên buông tay, để nàng có một cuộc sống tốt hơn.”