Chàng Sói Tìm Vợ

Chương 6



Mình xin giới thiệu: Làm theo cách này để xem bản audio nha: Vào YouTube hoặc Google viết:

 

Sáng sớm hôm sau, gia đình chúng tôi cũng đã tỉnh dậy. Ông nội cùng bà nội dự tính sẽ đưa tôi đến ngôi đền của Thần Sói.

 

 

 

Trong khi tôi và mẹ vô cùng căng thẳng về chuyện này, chúng tôi vẫn ra xe sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi. Ông nội chở tôi đến đó. Nơi ấy là một khu rừng, có một ngôi miếu cũ kỹ, thậm chí không còn gì ngoài nó. Ông nội tôi nói:

 

 

 

“Bây giờ chúng ta sẽ về nhà và để con ở lại đây!”

 

 

 

Mẹ tôi nghe vậy liền hốt hoảng trả lời:

 

 

 

“Cha! Tại sao chúng ta phải về nhà và bỏ con của con ở lại đây? Lỡ như nó bị quỷ sói ăn thịt thì sao?”

 

 

 

Ông lắc đầu, thở dài, ánh mắt đầy bất lực:

 

 

 

“Không còn cách nào khác nữa rồi, chỉ còn cách này thôi. Phải để cho Tiên Sói tự xuất hiện và xử lý, bằng không thì chẳng còn cách nào cả...”

 

 

 

Mẹ tôi cố gắng phản bác, không đồng ý với lời ông nội:

 

 

 

“Cha, như vậy chẳng phải là đẩy đứa con của con vào chỗ c.h.ế.t sao?”

 

 

 

Mặc cho lời van nài của mẹ, ông nội tôi vẫn cố chấp, kiên định nói:

 

 

 

“Nhưng hết cách rồi. Dù gì cũng phải chết, thà còn giữ được một tia hy vọng, bằng không thì...”

 

 

 

Ông bỏ lửng câu nói, rồi cứng rắn hơn mà bảo:

 

 

 

“Thôi, đủ rồi! Mọi người đừng nói gì nữa, hãy mau lên xe đi. Tôi sẽ dặn nó vài lời, rồi chúng ta đi.”

 

 

 

Nói rồi, ông nội kéo mọi người lên xe, sau đó ghé sát tai tôi thì thầm:

 

 

 

“Con hãy nói với Thần Sói rằng: ‘Tôi chính là tân nương của ngài, ngài hãy mau xuất hiện và tiếp nhận tôi đi.”

 

 

 

Tôi bật khóc nức nở trong sự bất lực, không biết phải làm gì. Sau đó, tôi lên tiếng cầu xin ông:

 

 

 

“Con không muốn mọi người rời đi đâu, hãy ở lại với con đi!”

 

 

 

Tôi cố gắng thuyết phục ông đừng làm vậy, nhưng kết quả vẫn chỉ là vô vọng:

 

 

 

“Không được! Cả làng và gia đình chúng ta đều phải nhờ vào con. Bây giờ con nghe lời ta, hoặc là nhìn tất cả mọi người c.h.ế.t đi?”

 

 

 

Tôi chỉ có thể bất lực mà nghe theo lời ông mình. Chốc lát sau, ông lại lên tiếng:

 

 

 

“Bây giờ con hãy nói theo ta: ‘Tôi chính là tân nương của ngài, tôi đến đây là để phá hủy phong ấn cho ngài, mong ngài tiếp nhận tôi...”

 

 

 

Tôi nghẹn ngào, bất lực lặp lại câu nói ấy trong tiếng nức nở:

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Tôi chính là tân nương của ngài, tôi đến đây là để phá hủy phong ấn cho ngài, mong ngài tiếp nhận tôi...”

 

 

 

Tôi vừa nói vừa khóc không ngừng, trong khi mọi người cũng đã lên xe, mặc kệ cho bà và mẹ tôi khóc lóc van xin. Ông nội tôi vẫn lạnh lùng lái xe rời đi.

 

 

 

Bà tôi cố gắng thuyết phục ông lần nữa, ánh mắt vẫn hướng về phía tôi:

 

 

 

“Chúng ta không thể bỏ cháu của mình ở lại được, đừng làm vậy mà!”

 

 

 

Mẹ tôi cũng mang theo sự lo lắng, dường như chẳng muốn mất tôi:

 

 

 

“Con của con lỡ như c.h.ế.t thì sao?”

 

 

 

Ông nội tôi cáu lên:

 

 

 

“Đừng nói nữa! Đủ rồi! Chúng ta đi về thôi!”

 

 

 

Tôi trở nên sợ hãi đến tột cùng khi một mình đứng ở ngôi miếu hoang tàn đó, tôi không ngừng khóc nức nở, mà mong rằng ông có thể suy nghĩ lại. Nhưng rồi lúc này, tiếng sói tru lại không ngừng vang lên. Điều ấy khiến tôi run rẩy kinh hoàng.

 

 

 

“Bây giờ mình phải làm gì đây chứ? Con sói đó không lẽ nó đến rồi sao?”

 

 

 

Tôi vẫn đang chìm trong nỗi sợ, thì từ xa có một bóng người đang tiến đến, bóng người đó vô cùng kỳ lạ, có cái đầu dài chả khác gì của động vật, với đôi tay khập khiển. Giờ đây tôi mới nhận ra, đó không phải ai khác mà chính là con sói kia.

 

 

 

Nó nhìn tôi, rồi cất tiếng nói bằng chất giọng ghê rợn:

 

 

 

“Ta đã tìm được ngươi rồi! Ngươi không thể thoát được đâu. Hôm nay ta sẽ ăn thịt ngươi, rồi sau đó ăn thịt cả làng kia để trở thành tiên…”

 

 

 

Nói rồi, nó bắt đầu tiến lại gần tôi, phát ra những tiếng cười vô cùng rùng rợn. Những tiếng gầm gừ ấy như muốn đ.ấ.m vào tai của tôi, khiến màn nhỉ của tôi cảm thấy rất khó chịu.

 

 

 

“Hahaha… Ngươi không thể thoát được đâu!”

 

 

 

Tôi lùi lại từng bước khi nó tiến đến, trong đầu không ngừng hoảng loạn, mà chẳng biết phải làm sao đây, lúc này chỉ còn lại những suy nghĩ dư thừa mà thôi:

 

 

 

“Mình... Mình phải làm sao đây? Lỡ như con sói ăn thịt mình thì sao? Tại sao Tiên Sói vẫn chưa xuất hiện để cứu mình chứ? Mình thật sự bất lực, không biết phải làm gì nữa…”

 

 

 

Chốc lát sau, nó đã đến sát bên tôi. Tôi có thể nhìn thấy rõ những ngón tay với móng vuốt sắc nhọn của nó. Thậm chí tôi chẳng thể hình dung hay mô tả nó được, bởi vì nó quá là ghê rợn...

 

 

Tài

 

Ngay lập tức, tôi quay đầu bỏ chạy! Nhưng bàn tay của nó dài ra, cố bắt lấy tôi, lôi về phía nó, miệng không ngừng thốt ra những câu ghê rợn:

 

 

 

“Đừng hòng chạy thoát! Giờ thì ta sẽ ăn thịt nhà ngươi!”

 

 

 

Tôi bị nó túm lấy, cố gắng vùng vẫy để thoát, miệng la hét trong vô vọng:

 

 

 

“Không! Đừng mà! Tha cho tôi đi!”

 

 

 

Tôi chỉ biết la khóc trong sự bất lực, chẳng thể làm gì hơn trong tình cảnh ấy…