Chàng Sói Tìm Vợ

Chương 5



Ngay lập tức, nó bắt đầu lao tới với ý định tấn công ông tôi. Trong khi ông tôi với ánh mắt mở to, cùng sự sợ hãi đến tột cùng như chẳng thể tin được điều này, hoàn toàn bất lực, không biết phải làm gì.

 

Còn nó thì bật cười lớn trong sự nham hiểm, bảo:

“Giờ thì không ai cứu được ngươi đâu… Hãy chịu c.h.ế.t đi!”

 

Ông tôi nhìn thấy nó lao tới chỗ mình, ngay lập tức tránh né, thậm chí dùng khẩu s.ú.n.g b.ắ.n vào nó.

 

Nó bật cười thật lớn, như đang trêu đùa ông:

“Hahaha, không ngờ ngươi lại né được. Nhưng né được một lần chứ không né được lần hai đâu!”

 

Ngay sau đó, nó lao đến, cào mạnh vào tay ông bằng những móng vuốt sắc nhọn. Máu từ cánh tay chảy ra không ngừng khiến ông đau đớn vô cùng…

 

Nó lại lên tiếng chế giễu:

“Bị thương rồi à? Xem thử hôm nay ngươi thoát khỏi cái c.h.ế.t bằng cách nào!”

 

Chốc lát sau, nó tiếp tục lao đến đè ông tôi xuống đất, giữa những tiếng tru ghê rợn. Nó không ngừng ngửi ngửi người ông tôi rồi cười nham hiểm:

“Thịt người đúng là thơm và ngon… Hôm nay ta sẽ ăn thịt ngươi, rồi cả gia đình ngươi nữa.”

 

Ông tôi không biết phải làm gì, chỉ cố gắng giãy giụa trong sự bất lực. Chốc lát, nó nhe hàm răng sắc nhọn, rồi ngay lập tức cắn vào cánh tay của ông.

 

Ông tôi la lên trong sự đau đớn. Ánh mắt mở to, nỗi đau này ông chưa từng cảm nhận bao giờ, giữa cơn sợ hãi khi sắp bị ăn thịt. Nó cười lớn trong sự khoái chí:

“Máu ngon… Còn giờ ta sẽ ăn cái tay của ngươi. Đây chính là cánh tay vừa b.ắ.n ta.”

 

Nó thật ra chỉ mới đang ngậm cánh tay ông tôi. Nhưng đúng lúc đó, mặt trăng cũng dần ló rạng, ánh sáng trăng chiếu xuống khiến nó gào thét trong đau đớn rồi bỏ chạy. Ông tôi nằm bẹp dưới đất, thở dài trong mệt mỏi, nói:

 

“Thật may là nó đã rời đi… Nếu không thì hôm nay mình c.h.ế.t rồi… Cảm ơn trời đã phù hộ.”

 

Thoát khỏi cửa tử, ông chìm trong những suy nghĩ khi cần phải tìm cách để thoát khỏi cơn ác mộng này:

“Giờ mình phải tìm cách đưa cháu đến ngôi đền đó… Chỉ có như vậy mới kết thúc được mọi chuyện. Nếu không cả nhà sẽ c.h.ế.t mất.”

 

Nói rồi, ông đứng dậy, bước về phía nhà vệ sinh, định bảo với mọi người rằng mọi thứ đã an toàn. Khi ông mở cửa, bà tôi lập tức ôm chặt lấy ông mà khóc:

“Thật may là ông không sao… Nếu ông xảy ra chuyện gì, tôi cũng chẳng sống nổi.”

 

Bà vừa dứt lời, mẹ tôi cũng nhào tới ôm ông:

“Cha biết con lo lắng cho cha lắm không? May là cha không sao!”

 

Bà nhìn thấy tay ông bị thương, liền cầm lấy và nói:

“Tay ông bị thương rồi, để tôi băng bó cho ông. Mà ông đã làm thế nào để đánh đuổi con sói đó vậy? Nó còn sống hay đã c.h.ế.t rồi?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông thở dài bất lực đáp:

“Tôi chẳng đánh bại được nó suýt chút nữa thì mất mạng. May mà ánh trăng kịp xuất hiện, nên tôi mới sống sót được tới giờ.”

 

Bà nghe đến đây liền sợ hãi, cảm thán:

“Ôi thần linh ơi… Thật là may mắn.”

 

Rồi bà khuyên nhủ ông:

“Lần sau ông đừng liều mạng vậy nữa. Nếu ông mà chết, tôi cũng không muốn sống nữa… Tôi không thể thiếu ông được đâu.”

 

Ông mỉm cười trước những lời ấy, nhưng rồi gương mặt trở nên trầm ngâm, nói ra những lời khiến bà tôi sửng sốt:

“Thôi được rồi, mọi người bình tĩnh. Hôm nay chúng ta an toàn rồi… Ngày mai, chúng ta sẽ đến ngôi đền đó để giải phong ấn cho tiên sói.”

 

Bà tôi lập tức phản đối:

“Vậy chẳng lẽ ông định dâng cháu mình cho con sói đó sao?”

 

Trước sự phản đối của bà, ông đáp, giọng đầy bất lực:

“Giờ còn cách nào khác đâu… Bà muốn nhìn cả nhà, cả làng này c.h.ế.t sao?”

 

Bà nghe vậy òa khóc:

“Tôi không muốn điều đó nhưng mà nếu làm vậy, chúng ta sẽ phá hủy cuộc đời của cháu!”

 

Trước câu nói ấy, ông tôi vừa cứng rắn, vừa đầy bất lực, nói:

“Bà muốn phá hủy một cuộc đời… hay muốn tất cả cùng đi chết?”

 

Thấy ông nói vậy, tôi cũng thở dài rồi cất lời trấn an:

“Bà à hãy nghe lời ông đi… Cháu chịu mà. Cháu tình nguyện dâng bản thân mình để trở thành tân nương của sói.”

 

Giờ đây, mẹ và bà tôi lập tức ôm lấy tôi, khóc nức nở.

 

“Con à mẹ xin lỗi… Mẹ không giúp được gì, chỉ có thể làm vậy thôi!”

 

Mẹ và bà có vẻ đã bất lực, chẳng còn cách nào khác, đành chấp nhận số phận khi tôi đã lên tiếng đồng ý trở thành tân nương của sói.

 

“Bà mặc dù không muốn cháu như vậy đâu… Nhưng bà biết làm gì đây, khi cháu đã chấp nhận số phận rồi…”

 

Tài

Tôi mặc dù rất buồn, trong lòng chất chứa sợ hãi, nhưng vẫn cố mỉm cười, trấn an họ:

“Cháu không sao đâu… Mọi người hãy đi ngủ đi… Cháu tin, ngày mai mọi chuyện rồi sẽ ổn.”

 

Nghe vậy, họ cũng chẳng biết làm gì hơn. Thế là tất cả quyết định đi ngủ trong sự đau buồn, mà thậm chí chính tôi cũng chẳng biết ngày mai sẽ ra sao. Và tôi cũng đã hoàn toàn chấp nhận số phận này, trong sự bất lực của mình mà thôi…