Tảng đá rơi trúng người ả khiến ả la lên trong đau đớn, bị đè chặt:
“Aaaa! Ngươi dám làm vậy với ta sao?”
Giờ đây, ả gào thét trong sự đau đớn như đang hấp hối vì sắp chết.
Tôi nhìn thấy ả bị tảng đá đè lên, không còn cử động nữa. Giờ đây, tôi quyết định leo xuống để xem tình hình thế nào, thì thấy cơ thể ả bị đè đến phân nửa, m.á.u không ngừng chảy dường như ả đã chết!
Nhưng lúc này, tôi lại không biết mình phải làm gì tiếp theo, thì bất ngờ một vòng tròn ánh sáng xuất hiện. Tôi dường như vô thức bước qua đó. Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên không ai khác ngoài Thần Sói:
“Quả nhiên là người ta chọn! Ngươi đã vượt qua thử thách. Bây giờ chỉ còn lấy được chiếc răng sói nữa, thì nghi thức đám cưới của chúng ta sẽ hoàn tất.”
Tôi vẫn còn ngơ ngác, không biết nên làm gì, thì giọng nói đó biến mất. Tôi đứng trong một nơi vô cùng kỳ lạ. Một lúc sau, tôi nhìn thấy một cây rìu và cả cơ thể thật của Thần Sói đang bị những sợi xích trói lại. Giờ đây, tôi mới nhận ra một điều:
“Không lẽ mình phải dùng cây rìu này để chặt đứt xích, cứu Thần Sói sao?”
Suy nghĩ một hồi, tôi lại nhớ đến lời ông ta vừa nói: “Phải lấy được chiếc răng sói...”
Tôi nghĩ đến đó mà cảm thấy có khả năng lắm, thế là lập tức tiến hành. Tôi cầm lấy chiếc rìu, bước lại gần, dù chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Khi đến gần, tôi đặt rìu vào miệng Thần Sói lúc này ông ta vẫn đang há miệng.
Tôi dồn hết sức, đẩy mạnh lưỡi rìu sang một bên, nhưng không làm chiếc răng bật ra. Đúng lúc đó, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:
“Ngươi nghĩ rằng ta đã thật sự c.h.ế.t sao? Không đâu! Ta chỉ giả c.h.ế.t để chờ cơ hội g.i.ế.c ngươi! Giờ thì chịu c.h.ế.t đi!”
Nói rồi, ả ta lao thẳng về phía tôi. Tôi vô cùng sợ hãi, liền cầm rìu vung lên c.h.é.m về phía ả. Nhát c.h.é.m trúng người khiến ả ngã xuống đất. Ả rít lên đau đớn:
Tài
“Không ngờ sức mạnh của ta ngày càng yếu, khiến ngươi có thể dễ dàng tấn công ta như vậy...”
Tôi nhìn ả, không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ… Nếu giờ mình tiến đến kết liễu ả, thì sẽ không còn ai làm hại mình nữa…
Nghĩ vậy, tôi trở nên lạnh lùng, bước đến c.h.é.m thẳng vào đầu ả. Tiếng hét vang lên đầy đau đớn. Ả nhìn tôi, cố gắng nói:
“Một đứa trẻ mà có thể tàn nhẫn làm ra chuyện này sao? Ngươi không còn là con người nữa rồi… Ngươi là quỷ! Và ngươi sẽ phải trả giá cho những hành động của mình!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong, ả tắt thở. Còn tôi thì đứng lặng, bối rối, chẳng hiểu rõ những gì bà ta nói là có ý gì. Nhưng rồi tôi cũng không muốn gặp thêm nguy hiểm nào nữa, nên quay lại chỗ chiếc răng sói. Tôi tiếp tục dùng rìu, cố gắng lấy cho được chiếc răng của Thần Sói. Chốc lát sau, chiếc răng cũng đã rơi ra ngoài.
Lúc này, tôi nhìn thấy các sợi xích đang dần tan biến. Ngay sau đó, Thần Sói xuất hiện, vừa vỗ tay vừa lên tiếng:
“Quả không hổ danh là người ta chọn! Cảm ơn cậu đã phá hủy phong ấn cho ta.”
Tôi nghe vậy liền hỏi trong sự hoang mang:
“Vậy tôi còn phải làm gì tiếp theo?”
Tôi vừa dứt lời thì ông ta đáp với giọng dịu dàng và trầm ấm:
“Hiện tại vẫn chưa phải lúc để ta rước cậu đi. Cho đến khi cậu tròn 18 tuổi, ta sẽ quay trở lại. Giờ thì ta sẽ bế quan tu luyện. Ta sẽ báo cho người nhà của cậu đến đón.”
Nghe đến đây, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng. Ngay lúc đó, cơ thể Thần Sói phát ra một luồng năng lượng kỳ lạ, như thể đang truyền âm thanh đi đâu đó. Một lát sau, ông ta lại lên tiếng:
“Được rồi! Người nhà của ngươi đã nghe thấy. Họ sẽ sớm đến đón ngươi thôi.”
Lúc này, ông tôi cùng mọi người đang ngồi trong nhà, ai cũng mang vẻ mặt lo lắng, thì bất chợt một âm thanh vang lên trong không khí:
“Mọi chuyện đã xong rồi. Các người hãy mau đến ngôi miếu của ta, đưa thằng bé về đi…”
Nghe vậy, cả nhà tôi vui mừng khôn xiết. Họ bàn bạc với nhau rồi lập tức lên đường đi đón tôi.
“Mọi chuyện đã xong rồi sao? Con của con đã được cứu rồi thật sao? Nó sẽ không trở thành tân nương của Sói nữa chứ?”
Mẹ tôi hỏi với vẻ hồi hộp. Ông tôi nghe vậy, khuôn mặt trầm ngâm đáp lại:
“Mọi nguy hiểm đã qua… nhưng những điều khác thì ta không biết. Chúng ta hãy đến ngôi đền đó đi.”
Gia đình tôi lập tức ra xe, chiếc xe lao vút qua những tán cây rậm rạp, băng qua rừng sâu. Chốc lát sau, họ đã đến được ngôi miếu của Thần Sói. Cả gia đình tôi vô cùng vui mừng khi thấy tôi vẫn an toàn…
Thế là cả gia đình tôi cũng đã đến ngôi đền để đón tôi. Còn Thần Sói thì giờ đây cũng đã biến mất, sau khi phát ra một luồng ánh sáng rồi tan biến như làn khói đen.
Gia đình tôi bước vào trong ngôi miếu, vừa nhìn thấy tôi đã vô cùng vui mừng...