Chàng Sói Tìm Vợ

Chương 10



Mà liền chạy đến ôm chầm lấy tôi mà hỏi dồn dập: “Chuyện gì đã xảy ra với con vậy? Con có bị làm sao không? Con vẫn ổn chứ?”

Mẹ tôi lên tiếng đầy lo lắng, tay siết chặt lấy tôi. Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp để trấn an mẹ: “Con không sao đâu ạ. Con vẫn ổn, mặc dù… đã có những chuyện rất kinh hoàng xảy ra.”

Mẹ tôi nghe vậy liền thắc mắc hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc con đã gặp chuyện gì?”

Tôi trả lời:

“Con đã bị ả người rắn tấn công, nhưng may mắn là con vẫn sống. Ả ta đã bị con g.i.ế.c rồi.”

Tôi vừa nói xong thì ông nội tôi lên tiếng, giọng có vẻ lo lắng điều gì đó:

“Thôi đừng hỏi nữa. Mọi chuyện qua rồi là tốt. Chúng ta mau rời khỏi đây đi, ta nghe nói nơi này có thứ gì đó ghê rợn luôn rình rập… Bọn chúng chờ cơ hội để bắt người ăn thịt đấy.”

Thế là trong sự hoảng loạn, gia đình chúng tôi bắt đầu rời khỏi hang động. Nhưng ngay lúc đó, ở phía sau đã xuất hiện vô số con rắn bò lổm ngổm.

Chúng tôi sợ hãi đến tột độ, cố gắng chạy nhanh hết sức, vì biết rõ nếu để bị bắt lại thì mạng sống của tôi khó giữ được. Nhưng khi đang chạy, bà tôi vô tình vấp ngã.

 

 

 

Cảnh tượng đó khiến cả gia đình hoảng loạn cực độ. Những con rắn nhanh chóng bò tới bao vây lấy bà. Mẹ tôi hoảng hốt, hét lên đầy đau đớn:

 

Tài

 

 

“Không xong rồi! Mẹ của con!”

 

 

 

Ông tôi liền lao đến trong cơn hoảng hốt, trong khi mẹ tôi thì đứng c.h.ế.t lặng, đôi mắt đỏ hoe, gào lên như muốn vỡ òa:

 

 

 

“Cha ơi, đừng đến đó! Những con rắn độc đó sẽ cắn c.h.ế.t cha mất! Nếu con đã mất mẹ rồi… thì con không muốn mất cha nữa đâu. Mặc dù con có những lời vô tâm, nhưng con chỉ muốn bảo vệ những người thân cuối cùng trong gia đình mình mà thôi...”

 

 

 

Nghe vậy, ông nội tôi và bà đều mỉm cười trong bất lực. Ông khẽ nói, giọng trầm hẳn xuống:

 

 

 

“Không được nói gì nữa. Các con hãy mau rời khỏi đây. Cho dù ta và mẹ con có c.h.ế.t tại nơi này cũng không sao cả.”

 

 

 

Mẹ tôi lắc đầu, nước mắt tuôn rơi:

 

 

 

“Không… con không muốn đâu!”

 

 

 

Câu nói ấy chỉ càng khiến chúng tôi thêm đau đớn, khi tận mắt chứng kiến ông bà bị những con rắn bao vây, cắn tới tấp cho đến khi cả hai sùi bọt mép rồi tắt thở. Cơ thể họ tím tái, lạnh băng… Cảnh tượng ấy khiến tôi nhớ lại cái c.h.ế.t của cha mình lúc đó.

 

 

 

Chẳng bao lâu, những con rắn đó bắt đầu bò về phía tôi. Mẹ tôi hoảng sợ, cố kéo tôi đi thật nhanh. Mẹ vừa khóc vừa nói:

 

 

 

“Mẹ không muốn mất cha mẹ, nhưng mẹ càng không muốn mất con. Nếu ở lại, chúng ta chỉ còn con đường c.h.ế.t thôi.”

 

 

 

Tôi hiểu rõ nỗi đau trong lòng mẹ, khẽ lên tiếng:

 

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mẹ à, dù gì thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi… Chúng ta không thể ngăn được nữa. Con cũng không muốn mất ông bà, nhưng có lẽ đó là số phận.”

 

 

 

Thế là chúng tôi bất lực bỏ chạy khỏi hang động. Đúng lúc đó, nơi ấy sụp xuống hoàn toàn, những con rắn cũng không thể bò ra được nữa. Mẹ tôi cúi mặt, buồn bã nói trong nghẹn ngào:

 

 

 

“Ông bà con đã thật sự c.h.ế.t trong đó rồi. Mẹ cứ tưởng vẫn còn hy vọng.”

 

 

 

Chúng tôi chìm trong nỗi buồn. Sau một lúc, mẹ tôi cũng lấy lại tinh thần, đưa tay lau nước mắt, rồi quyết định lái xe rời đi. Mẹ khẽ thì thầm như tự nói với chính mình:

 

 

 

“Chúng ta phải quên hết mọi chuyện đã xảy ra… Tất cả những điều đau lòng này. Bây giờ ta phải về thành phố thôi. Coi như những gì xảy ra ở ngôi làng này chỉ là ác mộng phải không con?”

 

 

 

Tôi không biết nói gì ngoài việc gật đầu đồng ý. Và thế là, chúng tôi rời khỏi nơi đó để đến thành phố, bắt đầu một cuộc sống mới.

 

 

 

Rồi thời gian cũng trôi qua… Giờ đây đã là tám năm sau. Giống như người ta nói: “Thời gian thấm thoát trôi qua như chó chạy ngoài đồng.”

 

 

 

Bởi lẽ thời gian trôi nhanh như vậy, nên chúng tôi dần quên đi mọi ký ức kinh hoàng năm xưa, để trái tim được yên ổn. Và đúng lúc này, tôi vừa tròn 18 tuổi.

 

 

 

Tôi thậm chí cũng không biết rằng những điều từng xảy ra năm xưa có thật hay không? Hay đó chỉ là một cơn ác mộng dài?

 

 

 

Liệu câu chuyện cũ sẽ lặp lại chăng?

 

 

 

Nhưng cho dù thế nào, tôi vẫn nghĩ rằng tất cả chỉ là chuyện mê tín dị đoan. Rằng sự thật là tôi chẳng còn ông bà hay cha nữa, vì tất cả đều đã c.h.ế.t từ lâu rồi… Và mọi chuyện chỉ là giấc mơ do tôi tưởng tượng ra mà thôi.

 

 

 

Còn cuộc sống hiện tại của tôi vô cung bình thường cho đến cái ngày mặt trăng m.á.u xuất hiện Và cũng từ đó những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra...

 

 

 

Đêm nay, khi tôi đang ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa phòng. Tôi bật dậy, bước đến xem thử:

 

 

 

“Chuyện gì vậy? Đêm rồi còn ai gõ cửa chứ?”

 

 

 

Khi tôi mở cửa ra, trước mắt tôi là một sinh vật đầy lông lá, nửa người nửa sói. Nó cất tiếng nói:

 

 

 

“Cuối cùng ta cũng đã tìm được cậu. Tại sao cậu lại rời khỏi ngôi làng đó? Tại sao lại bỏ mặc ta? Cậu không phải là tân nương của ta sao? Nào, hãy theo ta về!”