Gần đến ngày diễn văn nghệ, nửa đêm, bạn cùng phòng của Châu Huệ Trân là Triệu Tiểu Quyên đột nhiên lên cơn sốt cao. Thấy mọi người lúng túng, Châu Huệ Trân chủ động đề nghị đưa cô ấy đến bệnh viện khám.
Vì Triệu Tiểu Quyên bị bệnh, không thể tham gia đêm diễn sắp tới, nên Châu Huệ Trân được chọn làm người thay thế.
Để bắt kịp tiến độ luyện tập, Cố Bách Hoằng cũng kiên nhẫn giúp cô luyện diễn.
Lần đầu tiên cả phòng ký túc cùng tập tổng duyệt, vừa cất giọng, Châu Huệ Trân đã khiến tất cả sững sờ. Tương Tuyết thì mặt sa sầm, không nói tiếng nào, ánh mắt lóe lên vẻ bực bội.
Giọng cô mềm mại dịu dàng, tiết tấu lên xuống uyển chuyển, như có ma lực dẫn dắt người nghe đắm chìm trong cảnh sắc của bài thơ.
Tới ngày diễn, Châu Huệ Trân là người đầu tiên trang điểm xong. Theo lời dặn của Tương Tuyết, cô trở lại vị trí nhóm, trông coi quần áo và vật dụng quý giá.
Vừa trở về, Ngô Lệ Lệ liền mở túi đồ ra, rồi tức giận ném quần áo về phía Châu Huệ Trân, lớn tiếng quát: “Châu Huệ Trân, sao cậu độc ác vậy?! Dám cắt nát trang phục diễn của tụi này, còn xé cả tập thơ.”
Lời buộc tội ấy lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở hậu trường. Châu Huệ Trân nhìn mấy bộ trang phục bị cắt thủng nhiều lỗ lớn, rồi nhìn sang Tương Tuyết ở đối diện, chỉ thấy cô ta đang tỏ vẻ đắc ý nhìn chằm chằm mình.
Lúc ấy, Châu Huệ Trân lập tức hiểu ra lại là một màn vu oan giá họa, muốn cô phải câm nín chịu nhục.
Ngô Lệ Lệ càng nói càng hăng, nước miếng văng tứ tung: “Cậu đúng là thâm hiểm! Giả vờ tốt bụng đưa Triệu Tiểu Quyên đi bệnh viện để lừa lấy lòng tin của tụi này. Sau đó bọn tôi thương tình mới cho cậu vào đội ngâm thơ, bề ngoài cậu tỏ ra hợp tác, nhưng thật ra là cố tình phá hoại đúng thời điểm quan trọng. Chẳng phải vì hận tụi tôi lúc đầu không rủ cậu tham gia hay sao?”
“Cậu ác quá! Cậu biết tụi này đã chuẩn bị bao lâu không?!”
Nói rồi cô ta còn cố vắt ra mấy giọt nước mắt như diễn tuồng.
Châu Huệ Trân cười khẩy. Rõ ràng là bọn họ thiếu người mới năn nỉ cô tham gia, giờ lại biến thành cô mưu tính chen chân vào rồi phá hoại?
Châu Huệ Trân bình tĩnh đáp trả: “Vậy cậu có bằng chứng gì chứng minh là tôi làm không?”
Ngô Lệ Lệ thấy cô điềm tĩnh như vậy thì càng tức giận, gào lên: “Chắc chắn là cậu tranh thủ lúc tụi này đi trang điểm. Ngoài cậu ra, không ai tiếp cận được mấy đồ đó hết!”
Đúng lúc đó, Cố Bách Hoằng bước vào, tay cầm ly nước nóng, trông thấy cảnh Ngô Lệ Lệ đang lớn tiếng chỉ trích Châu Huệ Trân.
Anh bước đến cạnh Châu Huệ Trân, mặt không biểu cảm, liếc một vòng quanh đám đông, lạnh lùng cất lời: “Không phải cô ấy làm.”
Châu Huệ Trân siết chặt tay, cổ họng khẽ động, cô không ngờ Cố Bách Hoằng lại chứng kiến cảnh khó xử này.
Lúc ấy, Tương Tuyết giả bộ đứng ra giảng hòa: “Mọi người bình tĩnh lại đã, có gì từ từ nói, đừng để người vô tội bị oan.”
Ngô Lệ Lệ thấy tình hình không ổn, vội vàng lắp bắp: “Bách… Bách Hoằng, anh đừng bị cô ta lừa! Tôi biết anh xem cô ta là bạn, nhưng cô ta không hề đơn giản đâu! Cô ta giả tạo, tâm địa độc ác, vì đạt được mục đích có thể làm mọi chuyện!”
Châu Huệ Trân đang định bước ra phản bác thì Cố Bách Hoằng giơ tay ngăn lại.
Ánh mắt anh nghiêm nghị, không giấu được sự giận dữ: “Cô gái này, tôi khuyên cô nên chú ý lời nói. Cô đang ở nơi công cộng, cố tình bịa đặt và tung tin sai sự thật. Hành vi này cấu thành tội phỉ báng.”
Ngô Lệ Lệ bị người mình thầm thích mắng thẳng mặt, ấm ức đến bật khóc: “Là cô ta! Rõ ràng là cô ta làm! Dù anh có bênh cô ta cũng vô ích!”
Cố Bách Hoằng tiếp lời: “Lúc các cô đi trang điểm, Châu Huệ Trân vẫn ngồi đây ngâm thơ. Tôi ở đây, cậu bạn kéo nhị hồ bên kia, và cả nam sinh luyện thanh cao đằng xa đều có thể làm chứng.”
Mấy nam sinh bị nhắc tên liền gật đầu xác nhận.
“Đúng vậy, cô gái xinh thế ngồi đọc thơ, tụi tôi đứng cạnh nghe từ đầu tới cuối.”
“Chúng tôi có thể làm chứng!”
Cả đám đông liền chuyển sự nghi ngờ sang Ngô Lệ Lệ.
“Tôi suýt bị cô ta lừa!”
“Con gái thời nay đúng là không phân rõ trắng đen.”
“Tôi nghĩ là cô ta tự biên tự diễn, vì tranh giành bạn trai đẹp trai kia thôi.”
Nghe đến đây, Ngô Lệ Lệ khóc càng dữ, ú ớ nói:
“Tôi không nói dối… là Tương Tuyết bảo tôi…”
Cô chưa kịp nói hết, Tương Tuyế lập tức chen vào cắt lời: “Tôi đã nói rồi, có gì thì từ từ giải quyết, đừng để người tốt chịu oan.”
“Chuyện này, chúng tôi sẽ xác minh rõ ràng. Trả lại sự trong sạch cho người bị oan. Giờ chuẩn bị diễn rồi, mọi người giải tán đi, thật xin lỗi vì làm phiền.”
Chuyện đã kết thúc, nhưng Châu Huệ Trân không cảm thấy vui.
Dù là kiếp trước hay hiện tại, cô đã nhiều lần bị vu oan. Cô từng nghĩ, con người ở đây sẽ khác, nên mới dám mở lòng, nhưng…
Cố Bách Hoằng dịu giọng hỏi:
“Em đang nghĩ gì vậy? Đừng lo, chuyện qua rồi.”
Châu Huệ Trân ngẩng đầu, dịu dàng nhìn anh:
“Em đang nghĩ, nếu vừa rồi anh không có mặt, thì em phải làm sao để tự chứng minh mình vô tội.”
Cố Bách Hoằng nghe vậy bật cười:
“Yên tâm, với trí thông minh của em, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách.”
“Lúc đó thấy em muốn giải thích, nhưng vì anh là người chứng kiến, nói ra sẽ thuyết phục hơn nên mới chen vào. Nếu khiến em khó xử thì… xin lỗi nhé.”
Anh thật sự khác mọi người. Khác Uông Ái Quốc.
Cho dù anh đúng, vẫn biết xin lỗi để không làm tổn thương người khác.
Lúc biểu diễn, nhóm ký túc của Châu Huệ Trân mặc đồng phục xanh đen kiểu thời Ngũ Tứ tìm trong kho đạo cụ. Hình ảnh học sinh thanh lịch cùng lối ngâm thơ đầy cảm xúc khiến cả khán phòng rung động.
Phòng ký túc của Châu Huệ Trân đạt giải nhì và nhận được mười đồng Đại đoàn kết.
Vậy mà các bạn cùng phòng lại phớt lờ cô, tự bàn bạc lấy toàn bộ tiền thưởng làm quỹ chung dùng cho sinh hoạt chung của phòng.
Châu Huệ Trân cười khẩy, rồi thẳng tay rút hai tờ Đại đoàn kết thuộc phần mình ngay trước mặt họ.