Đêm đó, Châu Huệ Trân ngủ không ngon, tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Rửa mặt qua loa xong, cô bước ra khỏi phòng thì thấy Uông Ái Quốc và Hướng Nhu đang ngồi đối diện nhau ăn sáng.
Cô ta đến từ sớm như vậy sao? Châu Huệ Trân không khỏi ngạc nhiên.
Hướng Nhu lanh mắt, thấy Châu Huệ Trân bước ra liền ngọt ngào chào: “Chị dâu.”
Châu Huệ Trân không thèm đáp, đi thẳng vào bếp. Cô mở nắp nồi ra thì thấy bên trong trống trơn.
Không ngờ Uông Ái Quốc đến một cái bánh bao cũng không chừa phần cho cô.
Cô lặng lẽ quay người, vừa đến gần bàn ăn thì Hướng Nhu bỗng hét toáng lên:
“Cô... cô định làm gì đấy, đừng lại gần tôi!”
Sáng sớm mà cô ta phát điên gì vậy?
Châu Huệ Trân nhíu mày, đầy bực bội trong lòng.
Hướng Nhu gào lên the thé: “Chị dâu, bệnh của chị lây đấy, không thể ở cùng ăn cùng ở với bọn em đâu!”
Uông Ái Quốc tiện tay ném cho Châu Huệ Trân hai cái bánh bao, bực bội nói:
“Hướng Nhu yếu ớt, không chịu được va chạm. Cô tạm thời tránh đi một thời gian. Trong lúc cô ấy ở đây, cô ăn cơm trong phòng đi, không có việc gì thì đừng ra ngoài.”
Hướng Nhu bồi thêm: “Bát đũa cũng phải dùng riêng. Chị dâu, chị phải chú ý vệ sinh, bát đũa bình thường nên dùng nước sôi tráng qua.”
Châu Huệ Trân giận đến mức sắp nổ tung, định quát lên thì khóe mắt chợt thấy đống đồ đạc lộn xộn dưới đất.
Cô nhìn kỹ lại, thì thấy đó là di vật của cha mẹ mình. Hai tấm di ảnh đen trắng bị vứt chỏng chơ dưới nền.
Châu Huệ Trân vội lao đến, đau lòng nhặt lên, tức giận hét lớn: “Ai cho các người đụng vào đồ của cha mẹ tôi.”
Uông Ái Quốc liếc nhìn cô, vừa bóc trứng gà vừa thản nhiên nói: “Hướng Nhu đến Bắc Thành chữa bệnh, ở nhờ nhà ta một thời gian. Phòng của cha cô hướng nam, sáng sủa thông thoáng, để không cũng phí, nên dọn ra cho cô ấy ở.”
Nói xong, anh ta đưa quả trứng đã bóc cho Hướng Nhu.
Hướng Nhu không đưa tay nhận, chỉ cúi đầu cắn một miếng, ngượng ngùng nhìn Uông Ái Quốc: “Ăn trứng sinh nhật, mong năm nào cũng khỏe mạnh. Không ngờ anh Ái Quốc nhớ sinh nhật em, em còn quên mất cơ...”
Khoảnh khắc ấy, Châu Huệ Trân cảm thấy khó thở, như có tảng đá đè lên ngực. Cô nhận ra ngay những quả trứng ấy là loại trứng gà ta mà cô đã lặn lội thu mua từng nhà ở quê. Từng quả được cô rửa sạch, lau khô, rồi nhuộm đỏ để tặng khách trong lễ cưới của mình và Uông Ái Quốc.
Châu Huệ Trân định mắng chửi cả hai người họ, nhưng đột nhiên nhớ đến số tiền mình đã giấu.
Cô quay người, lao vào phòng của cha. Căn phòng đã bị thay toàn bộ thành màu hồng.
Bốn nghìn đồng giấu trong khe tủ của cha đã không cánh mà bay. Bức tranh gia đình do cha vẽ cũng biến mất.
Cô tức tối chạy ra phòng khách, xông tới trước mặt Hướng Nhu: “Trả tiền lại cho tôi!”
Ánh mắt Hướng Nhu lóe lên vẻ hoang mang, nhưng ngay sau đó cô ta ngẩng đầu cãi:
“Tiền gì? Chỉ vì tôi ở nhờ phòng cha cô mà cô vu khống tôi ăn trộm tiền sao? Chị dâu, chị quá đáng thật đấy. Tôi không ở nữa là được chứ gì?”
Nói xong, Hướng Nhu giả vờ lau nước mắt rồi chạy ra khỏi nhà.
Châu Huệ Trân lập tức đuổi theo, nhưng bị Uông Ái Quốc đẩy mạnh một cái, cô loạng choạng ngã xuống đất. Đầu gối và lòng bàn tay cọ sát với sàn, rướm máu đỏ lòm, đau nhói đến mức cô suýt hét lên.
Uông Ái Quốc để lại một câu phũ phàng: “Tâm địa cô quá độc ác!” rồi chạy theo Hướng Nhu.
Châu Huệ Trân tự băng bó vết thương qua loa, rồi ngồi thất thần trong phòng khách.
Cô đã ôm hết di vật của cha mẹ về lại phòng mình, lục tung mọi ngóc ngách trong nhà và hành lý của Hướng Nhu, nhưng vẫn không tìm được những thứ đã mất.
Nhìn bức tường trống rỗng, nước mắt cô lặng lẽ rơi.
Không ngờ, đến cả bức tranh gia đình duy nhất mà cha để lại, cô cũng không giữ nổi.