Châu Huệ Trân

Chương 5



Không biết từ lúc nào, Uông Ái Quốc đã đứng trước mặt cô, trong tay cầm thuốc sát trùng và băng gạc. Anh không nói một lời, liền ngồi xổm xuống tháo lớp băng được quấn loạn xạ trên tay Châu Huệ Trân, nhẹ nhàng dùng bông lau vết thương trên lòng bàn tay cô, cười lạnh: “Giỏi thật đấy, bây giờ cô còn biết dùng khổ nhục kế nữa!”

Châu Huệ Trân nhìn anh nắm tay mình, lạnh lùng nói: “Giờ không sợ bị tôi lây bệnh à?”

Uông Ái Quốc thở dài đáp: “Tôi không có vết thương hở hay tổn thương niêm mạc, virus không thể xâm nhập được.”

“Vả lại, tôi không giống Hướng Nhu, tôi phải ở lại đây cả đời, đâu cần lúc nào cũng dè dặt.”

Giọng điệu ấy khiến người ta cảm thấy như thể chính Châu Huệ Trân là người đã trói buộc anh, hủy hoại hạnh phúc giữa anh và Hướng Nhu, khiến anh bị giam cầm cả đời ở đây. Nhưng kiếp trước rõ ràng là cô, người đã bị nhốt trong căn phòng nhỏ ấy cho đến chết.

Châu Huệ Trân lẩm bẩm: “Uông Ái Quốc, may mà kiếp này chúng ta không cần dây dưa nữa.”

Mộ phần của cha mẹ Châu Huệ Trân và cha mẹ Uông Ái Quốc đều ở trên một ngọn núi cách ngoại ô thành phố hai dặm. Sáng sớm, Châu Huệ Trân vác xẻng sắt, mang theo lưỡi hái lên núi. Cô thuần thục chặt cành cây, nhổ cỏ dại, cẩn thận sửa sang bốn ngôi mộ. Mọi năm đều là cô và Uông Ái Quốc đi tảo mộ cùng nhau, nay chỉ còn một mình cô, cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.

Châu Huệ Trân quỳ trước mộ, đốt một nắm giấy tiền, nhẹ giọng nói:

“Ba mẹ, bác trai bác gái, con sắp rời khỏi Bắc Thành rồi. Lần này đi, không biết bao giờ mới có thể gặp lại các người.”

Nói đến đây, sống mũi cô cay cay, nghẹn ngào:

“Huệ Trân bất hiếu, không thể hoàn thành tâm nguyện của mọi người.”

“Tình duyên giữa con và anh Ái Quốc đã hết, sau này mỗi người một ngả. Nhưng tụi con vẫn như anh em, mong bốn vị ở dưới suối vàng đừng lo lắng.”

Châu Huệ Trân cứ lẩm bẩm mãi, đến khi về đến nhà thì trời đã sẩm tối.

Vừa bước vào cửa, cô liền thấy Hướng Nhu mặc một bộ đồ mới, tay đeo vòng bạc khắc hoa mới toanh. Hướng Nhu đứng trong phòng khách, vừa ăn hạt dưa vừa ngang nhiên săm soi các vật dụng trong nhà, hoàn toàn không còn dáng vẻ yếu đuối trước mặt Uông Ái Quốc.

Thấy Châu Huệ Trân về, Hướng Nhu “phì” một tiếng, nhổ vỏ hạt dưa xuống đất. Châu Huệ Trân nhìn quần áo mới trên người cô ta, lạnh giọng nói:

“Tôi biết tiền là cô trộm.Tôi sẽ đi báo cảnh sát, để xem khi cảnh sát đến, cô còn giả vờ yếu đuối, giả làm bạch liên hoa kiểu gì. Trong đó còn có bức ảnh gia đình do cha tôi vẽ, không đáng tiền, nếu cô còn chút lương tâm thì trả lại cho tôi!”

Nghe vậy, Hướng Nhu nhướng mày, vẻ mặt đắc ý: “Châu Huệ Trân, cô nói chuyện kiểu đó là đang nhờ người ta giúp đỡ à? Nhưng… trả cũng không phải không được, với điều kiện là cô phải rời khỏi anh Ái Quốc.”

Quả nhiên là cô ta trộm!

Châu Huệ Trân siết chặt nắm tay, cố kiềm chế cơn giận.

Hướng Nhu tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Người sáng mắt đều thấy rõ, người anh Ái Quốc thích là tôi. Hôm qua tôi chỉ than thở một câu rằng ngày cưới chẳng có nổi một chiếc nhẫn tử tế, thế là anh ấy liền đưa cho tôi chiếc nhẫn vốn định tặng cô.”

Châu Huệ Trân tức đến run rẩy cả người, nhưng vẫn nén lại:

“Nói xong chưa? Tôi có thể nhường Uông Ái Quốc cho cô, cô trả lại đồ cho tôi.”

Hướng Nhu ngẩng mặt đắc ý: “Được, đi theo tôi.”

Nói rồi cô ta bước đến đầu cầu thang, Châu Huệ Trân lập tức theo sau. Hướng Nhu móc trong túi ra một tờ giấy, ngay giây sau, gương mặt cô ta hiện rõ vẻ độc ác và đắc thắng:

“Cho cô biết, Châu Huệ Trân, tôi mới là vợ tương lai của thượng tá. Còn cô, sẽ bị tôi giẫm dưới chân, mãi mãi không ngóc đầu lên được!”

Nói xong, cô ta xé tấm hình thành từng mảnh. Đúng lúc đó, thấy Uông Ái Quốc từ xa bước tới, Hướng Nhu đột nhiên hét lên rồi lao người xuống cầu thang:

“Chị dâu, em sai rồi, đừng đẩy em!”

Uông Ái Quốc nghe tiếng vội chạy tới, chỉ thấy Hướng Nhu đầu đập chảy máu, bất tỉnh.

Lần này, ánh mắt Uông Ái Quốc nhìn Châu Huệ Trân đầy giận dữ, không còn chút dịu dàng nào.

Tối hôm đó, Uông Ái Quốc dẫn theo một nhóm người xông vào phòng.

Châu Huệ Trân thấy một đám đàn ông lực lưỡng xông vào phòng ngủ của mình, không khỏi hoảng sợ. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Uông Ái Quốc túm lấy cổ chân, kéo mạnh xuống giường.

Khi ấy cô chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh, trong hoảng loạn, cô theo phản xạ kéo chăn che lấy người: “Uông Ái Quốc, anh định làm gì?”

Anh không trả lời, lôi cô ra phòng khách rồi ném mạnh xuống đất.

Anh ngồi xuống ghế, hơi nghiêng người, lạnh giọng nói: “Quỳ xuống!”

Châu Huệ Trân nhìn quanh, thấy bọn họ đông người, liền mím môi, ôm chăn ngoan ngoãn quỳ xuống.

“Chỉ vì ghen tỵ với Hướng Nhu mà cô đẩy cô ấy xuống cầu thang, khiến cô ấy gãy xương nhập viện. Lần này không dạy cho cô một bài học, e là sau này cô còn quá đáng hơn!”

Cô cảm nhận được ánh mắt trơ tráo từ bốn phía, mặt nóng bừng, nhưng vẫn lên tiếng:

“Không phải tôi đẩy, là Hướng Nhu vu oan tôi. Chính cô ta trộm ảnh gia đình tôi, tôi chỉ xin lại thì cô ta giả vờ ngã…”

Vẻ mặt Uông Ái Quốc lập tức sa sầm, không kìm được cơn giận: “Tới lúc này còn dám ngụy biện! Người đâu, vả miệng ba mươi cái!”

Lệnh vừa ban ra, có người giữ chặt cổ cô.

“Bốp!” Một cái tát vang dội giáng lên miệng cô.

Châu Huệ Trân cảm thấy má mình nóng rát dữ dội. Còn chưa kịp phản ứng, cái tát thứ hai lại giáng xuống. Giữa chuỗi những cái tát liên tiếp, đầu óc cô trở nên trống rỗng. Thời gian như trôi chậm lại. Từ cú sốc không thể tin nổi, cô dần trở nên tuyệt vọng.

Cuối cùng, cô không còn trụ nổi nữa, ngất lịm trên sàn. Lúc này miệng cô đầy máu, tấm chăn che thân cũng đã rơi xuống.

Cô như một con rối mất linh hồn, để mặc người ta lôi đi giam trong phòng tối. Ba ngày ba đêm sau đó, cô bị bỏ đói khát, không có một giọt nước hay một hạt cơm.

Đêm thứ ba, khi cô tưởng rằng mình sắp chết, cánh cửa mở ra.

Uông Ái Quốc bước vào, thấy cô liền khựng lại.

Cô vẫn mặc bộ đồ ngủ mỏng tang, mặt xanh xao, máu khô dính quanh miệng thành vệt nâu sẫm. Anh khựng một hơi, giọng trầm chậm:

“Nhà họ Hướng đồng ý không kiện cô nữa. Đổi lại, cô phải chuyển nhượng căn nhà này cho Hướng Nhu, và viết thư xin lỗi.”

Không kiện cô nữa? Vậy còn bốn ngàn đồng mà cha để lại thì sao? Ai trả lại cho cô?

Nhưng thế lực họ quá lớn, cô chỉ biết im lặng gật đầu.

Cô siết chặt bàn tay run rẩy, ép bản thân ký vào bản chuyển nhượng, từng nét một viết thư xin lỗi. Cô đã sai, sai hoàn toàn.

Sống lại một đời, cô ngây thơ nghĩ rằng mình có thể chống lại họ, ngu ngốc mà hết lần này đến lần khác đối đầu với Hướng Nhu.

Cô đã đánh giá thấp tình cảm của Uông Ái Quốc dành cho Hướng Nhu, cũng đánh giá thấp thủ đoạn của họ.

Cô khó khăn lắm mới giữ được mạng, lẽ ra phải trốn đi thật xa, tránh xa mọi thứ. Cô không nên, khi gặp lại Uông Ái Quốc trẻ tuổi, vẫn còn ôm chút hy vọng.

Giữa họ vốn dĩ không thể nào.

Kiếp trước đã không thể, kiếp này lại càng không!

Viết xong, cô siết chặt hai tay run rẩy, khàn giọng nói: “Uông Ái Quốc, từ nay chúng ta không ai nợ ai.”

Cứ xem như căn nhà này là để trả ơn cứu mạng mười năm trước của anh.

Từ giờ, ân oán đôi bên xóa sạch. Uông Ái Quốc dường như không nghe thấy lời cô, chỉ chăm chú nhìn bức thư xin lỗi.

Nét chữ đẹp, rõ ràng, nhưng yếu ớt như hơi thở mong manh.

Anh thở dài, giọng có chút mềm lại: “Châu Huệ Trân, tôi làm vậy cũng là vì tốt cho cô. Chuyện lần này xem như một bài học, tôi cũng có cái để giải thích với nhà họ Hướng.”

“Cha mẹ cô mất sớm, tôi sẽ sống cùng cô cả đời, tôi có nghĩa vụ phải dạy dỗ cô. Từ nay, mong cô thật sự biết sửa sai như trong thư đã viết.”

Nói xong, anh vội vã rời đi.

Châu Huệ Trân nhìn bóng lưng anh, lẩm bẩm: “Uông Ái Quốc, hai ngày nữa chúng ta không còn gặp lại, thì lấy gì mà sống chung cả đời?”

Sáng sớm hôm sau, Châu Huệ Trân thu dọn hành lý xong liền rời khỏi nhà.

Cô dự định tìm một nhà trọ nhỏ gần ga tàu, nghỉ lại một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ rời khỏi Bắc Thành.

Khóa cửa lại, cô không ngoái đầu, cứ thế bước đi.