Châu Huệ Trân

Chương 8



Lúc đó, anh ấy vẫn chưa lên cấp bậc thượng tá, lương ít ỏi. Để tích cóp đủ tem vải mua váy cho cô, anh nhịn ăn nhịn mặc, suốt cả năm trời không mua nổi một bộ quần áo mới cho mình.

Hai tháng trước sinh nhật cô, vẫn chưa gom đủ phiếu, anh đành dùng phiếu lương thực và phiếu trái cây để đổi lấy phiếu vải. Thời gian ấy, mỗi ngày anh chỉ ăn một cái bánh bao chống đói, chỉ trong hai tháng đã sụt mất mười cân.

Thế nhưng bao nhiêu cực khổ để dành phiếu vải ấy, anh đã quên hết. Điều duy nhất anh nhớ là đôi mắt ngỡ ngàng xen lẫn vui mừng của Châu Huệ Trân khi nhìn thấy chiếc váy. Trong phút xúc động, cô ôm chầm lấy anh, hôn anh một cái.

Cả hai đều kinh ngạc, rồi xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

Nhưng giờ đây, chiếc váy vàng tươi ngày nào đã phai màu, trở nên nhợt nhạt ảm đạm, hệt như tình yêu rực cháy năm ấy của họ. Và lúc này, điều duy nhất mà Uông Ái Quốc tự nhủ, chính là sẽ trân trọng ChâuHuệ Trân gấp bội.

Việc cấp thiết nhất bây giờ, là phải tìm được cô. Nhưng cô sẽ đi đâu được chứ?

Cha của Châu Huệ Trân là con một, mẹ thì đã đoạn tuyệt với bên nhà mẹ đẻ từ sớm. Ở nơi xa lạ này, cô gần như không có người thân để nương tựa.

Uông Ái Quốc đang định ra ngoài tìm manh mối thì ở ngay cầu thang, anh bắt gặp hai đứa trẻ con nhà hàng xóm đang xô đẩy nhau. Lúc này, một bé gái cười hì hì hét lên:

“Chị dâu, đừng đẩy em!”

Vừa dứt lời, cô bé đã lăn lông lốc xuống dưới cầu thang. Nghe thấy câu đó, Uông Ái Quốc như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.

Anh run rẩy lao đến, gần như gào lên hỏi cô bé: “Ai dạy cháu nói câu đó?!”

Cô bé bị vẻ mặt dữ tợn của anh dọa sợ, bật khóc nức nở.

Cuối cùng, cậu bé đứng trên cầu thang mới lí nhí đáp: “Là cô xinh đẹp ở nhà chú Uông dạy đấy ạ! Hôm đó tụi cháu thấy cô ấy kêu một câu ‘Chị dâu đừng đẩy em’, rồi tự lăn xuống cầu thang, sau đó chú rất tức giận mắng cô Châu.”

“Nhưng thật ra cô Châu chẳng làm gì cả. Nên em gái cháu mới tưởng chỉ cần nói câu đó là mọi người sẽ tin là nó bị cháu bắt nạt.”

Từng lời của đứa trẻ như sấm nổ bên tai, đánh tan chút hy vọng cuối cùng trong lòng Uông Ái Quốc. Anh giận đến phát điên, quay phắt người định tìm Hướng Nhu hỏi cho ra lẽ.

Ngay lúc đó, một mảnh giấy lấp lánh bên cầu thang đập vào mắt anh. Anh cúi xuống nhặt lên, nhìn kỹ, đôi tay lập tức run bần bật.

Đó là một mảnh rách từ bức ảnh gia đình của Châu Huệ Trân. Mảnh giấy đúng là phần vẽ đôi mắt cô, đôi mắt phượng chứa chan tình cảm, dù thế nào anh cũng nhận ra được.

Hóa ra, mọi lời Châu Huệ Trân nói đều là sự thật. Chuyện Hướng Nhu ăn cắp tiền, e rằng cũng chẳng phải vô căn cứ. Lần này, anh thật sự rước sói vào nhà, tự tay xua đuổi người mình yêu thương nhất.

Hai tay ôm lấy đầu, Uông Ái Quốc chìm trong hối hận tột cùng. Anh không dám nghĩ tiếp, nhưng hình ảnh anh bắt Châu Huệ Trân quỳ gối, ra lệnh cho người tát cô, nhốt cô trong phòng... từng cảnh từng cảnh hiện về như dao cứa vào tim.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Uông Ái Quốc bốc lửa, anh nhất định phải trả thù Hướng Nhu.

Bên trong phòng, Hướng Nhu đang lén lút lôi từ dưới gầm giường ra một chiếc hộp sắt.

Bên trong là mấy món trang sức bạc mới mua và một xấp tiền dày cộp. Hướng Nhu ánh mắt lấp lóe, nhẹ nhàng vuốt ve xấp tiền, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai, lẩm bẩm:

“Châu Huệ Trân ơi Châu Huệ Trân, nhìn cô mặc rách rưới thế, không ngờ lại tiết kiệm giỏi như vậy. Nhưng tiếc là cô bạc mệnh, không có phúc hưởng. Nhưng cô yên tâm, tiền này và cả Uông Ái Quốc, tôi sẽ ‘chăm sóc’ thay cô.”

Lẩm bẩm xong, cô ta hài lòng đậy nắp hộp lại. Nhưng cô không ngờ, tất cả những lời đó đã lọt vào tai một người đang đứng ngoài cửa với ánh mắt lạnh lẽo.

Cửa từ từ mở ra, Uông Ái Quốc bước vào. Hướng Nhu giật nảy mình, vội gượng cười:

“Anh Ái Quốc… anh… về khi nào vậy? Hôm nay là ngày truyền máu mà. Em định đem tiền đến bệnh viện à?”

Gương mặt Uông Ái Quốc lúc này tràn ngập ghê tởm và căm hận. Người góa phụ của đồng đội mà anh tận tình giúp đỡ, hóa ra là một con rắn độc đội lốt người.

Thấy anh càng lúc càng tiến lại gần, Hướng Nhu run rẩy tim đập thình thịch. Chẳng lẽ anh đã nghe thấy hết những gì cô ta vừa nói?

Nhưng cô vẫn cố giữ nụ cười, làm ra vẻ vô tội: “Anh Ái Quốc, em thấy dạo này sức khỏe ổn, chắc không cần truyền máu nữa đâu. Anh mệt rồi thì đi nghỉ trước đi.”

Lời vừa dứt, Uông Ái Quốc giơ mảnh ảnh gia đình rách nhặt dưới cầu thang lên:

“Hướng Nhu, diễn xuất của cô thật giỏi! Cả vở kịch tự lăn xuống cầu thang để vu oan cho vị hôn thê của tôi, cô diễn rất đạt. Cô đúng là chán sống rồi!”

Lời vừa thốt ra, sắc mặt Hướng Nhu tái nhợt. Cô vẫn chưa từ bỏ, cố gắng biện minh:

“Anh Ái Quốc, anh phải tin em. Em làm sao có thể vu oan cho chị dâu? Có phải chị ấy lại nói xấu em gì không? Mình đi đối chất rõ ràng đi mà!”

“Xin anh đừng nhìn em bằng ánh mắt đó… Từ sau khi chồng em mất, em chỉ là một người phụ nữ yếu đuối không nơi nương tựa, là anh cưu mang em, sao em lại có thể lấy oán báo ân chứ…” Cô ta lại giở bài quen thuộc: đóng vai bạch liên hoa yếu đuối tội nghiệp, nước mắt rưng rưng.

Nhưng lần này, vô dụng rồi.

Ánh mắt Uông Ái Quốc nhìn cô như muốn đâm xuyên qua xương tủy.

Hướng Nhu sợ đến run lẩy bẩy, bám lấy gấu quần anh, quỳ rạp xuống, cầu xin:

“Anh Ái Quốc, em thật sự không hại chị dâu! Em bị oan! Chính là cô ta, cô ta không biết xấu hổ, lén lút qua lại với đàn ông khác, bị em bắt gặp nên mới cố tình phá hoại tình cảm giữa anh và em…”

Rầm! Uông Ái Quốc không kìm được nữa, đạp cho cô ta một cú thật mạnh, đau đến mức cô ta không kêu nổi tiếng nào. Anh nghiến răng, giọng run run vì giận dữ:

“Đến nước này rồi mà cô còn dám vu khống Huệ Trân?!”

“Tôi thật sự không hiểu, tôi luôn coi cô như em gái, tận tâm giúp đỡ, mọi chuyện đều lo liệu, vậy mà cô lại hại tôi đến mức này?!”

Nhìn ánh mắt giận dữ đến đỏ ngầu của anh, Hướng Nhu biết mọi thứ đã kết thúc.

Cô ta như bùn nhão ngã vật xuống đất, rồi lại đột nhiên cười phá lên như kẻ điên:

“Em gái? Việc anh làm với tôi, đã vượt xa tình nghĩa anh em rồi.”

“Nếu không phải vì anh luôn dung túng, tôi sao dám động tay với cô ta? Nếu không phải anh mặc kệ, tôi đâu có càn rỡ đến vậy? Tất cả những gì anh đang gánh chịu, là do chính anh chuốc lấy! Đáng đời anh!”

Từng lời từng chữ như dao găm đâm nát tim gan.

Uông Ái Quốc điên cuồng đập đầu, gào thét như thú dữ: “Cút đi! Từ nay về sau, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô nữa!”

Hướng Nhu nghe xong, vội bò đến mép giường, lôi chiếc hộp sắt ra, định bỏ trốn.

Nhưng chưa kịp đứng dậy, Uông Ái Quốc đã giật lấy hộp, lạnh lùng nói: “Thứ bên trong là của Huệ Trân.”

Sắc mặt Hướng Nhu lập tức trắng bệch. Cô ta nuốt nước bọt, lắp bắp: “Anh Ái Quốc, anh biết bệnh em thế nào mà. Không có tiền mua thuốc, em sẽ chết mất. Xin anh làm phúc giúp em lần cuối đi…”

Uông Ái Quốc bật cười khinh bỉ: “Tôi giúp cô còn chưa đủ nhiều sao?”

Xử lý xong mọi chuyện, Uông Ái Quốc lập tức chạy đến đồn công an. Thông thường, tội ‘phạm tội lưu manh’ sẽ bị tạm giam ít nhất ba ngày. Nhưng hôm đó Châu Huệ Trân đã được thả, chắc chắn có người đứng ra bảo lãnh.

Chỉ cần tìm được người đó, anh có thể lần theo manh mối tìm ra nơi cô đang ở.

Cảnh sát phụ trách vụ việc hôm đó lật lại sổ ghi chép và cung cấp một cái tên: Lý Xuân Mai.

Cô chính là giáo viên chủ nhiệm cấp hai của Châu Huệ Trân.

Từ nhỏ, Châu Huệ Trân đã nhút nhát, sợ phiền phức, mỗi lần gặp người lạ, cô luôn xấu hổ trốn sau lưng cha. Cha cô bảo cô chào hỏi người khác, cô chỉ dám rụt rè thò đầu ra, nhẹ giọng chào hỏi.

Khi học cấp hai, gần trường xuất hiện một tên lưu manh chuyên nhằm vào các nữ sinh trung học. Mỗi tối sau khi tan học, Uông Ái Quốc âm thầm đi theo phía sau Châu Huệ Trân để bảo vệ cô. Cũng chính vào lúc đó, anh quen biết cô giáo chủ nhiệm lớp của Châu Huệ Trân – cô Lý.

Anh dựa theo địa chỉ trong trí nhớ mà tìm đến nhà cô Lý.

Thấy Uông Ái Quốc xuất hiện trước cửa nhà, nét mặt cô Lý thoáng lộ vẻ khó chịu.

Uông Ái Quốc vừa bước vào cửa, không nói một lời, "phịch" một tiếng quỳ xuống ngay trước mặt cô Lý.

Hành động này khiến cả nhà cô Lý đều sững sờ không nói nên lời. Bản thân cô Lý cũng hoảng hốt, lắp bắp hỏi: “Thượng tá Uông, cậu…cậu làm gì vậy?”

Giọng Uông Ái Quốc khàn khàn: “Cô Lý, xin cô cho tôi biết Huệ Trân đã đi đâu rồi? Là tôi sai, do tôi nhất thời hồ đồ khiến Huệ Trân phải chịu nhiều uất ức như thế. Tôi không mong cô ấy tha thứ, chỉ cầu xin cô ấy cho tôi một cơ hội để xin lỗi trực tiếp.”

Nghe xong, cô Lý thở dài bất lực: “Sớm biết có hôm nay, hà tất phải làm thế.”

“Thượng tá Uông, anh hãy về đi. Chuyện của Huệ Trân, tôi không biết gì cả.”

Uông Ái Quốc vẫn quỳ không đứng dậy, dập đầu mạnh một cái trước mặt cô Lý.

Thấy cô Lý vẫn không mảy may nhượng bộ, anh lại liên tiếp dập đầu mấy cái, đến mức trán tím bầm, máu bắt đầu rỉ ra. Cuối cùng, cô Lý mềm lòng, chậm rãi nói:

“Tôi từng bắt gặp không biết bao nhiêu chuyện yêu đương sớm trong trường, cũng từng thấy biết bao cặp đến rồi đi, tôi cứ nghĩ các em sẽ khác. Nhưng không ngờ...”

“Trước khi rời đi, Huệ Trân đã dặn tôi đừng nói với cậu nơi con bé đến. Nhưng thấy cậu giờ đây có lòng hối cải, tôi sẽ nói thật. Con bé không bỏ trốn với ai hết, mà là đi học đại học. Trường đã khai giảng rồi, mà nơi đó quản lý hoàn toàn khép kín, tôi khuyên cậuh đừng phí công tìm kiếm.”