Cháy Nắng

Chương 30: Sắp điên rồi



“Thuần khiết cái con…”

Tân Nguyệt cắn chặt răng, ngăn sự kích động muốn chửi tục.

Trái tim cô vốn còn đang đập mạnh như hươu con chạy loạn, giờ thì hươu con ngã chết, chỉ còn lại cơn giận vì bị anh trêu chọc.

Cô tức giận trừng mắt nhìn Trần Giang Dã, dùng bàn tay dính đầy bùn hất mạnh tay anh ra, quay lưng rời đi.

Trần Giang Dã không đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của cô, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười.

Chờ Tân Nguyệt đi được bảy tám mét, anh lười biếng gọi cô: "Không cần cỏ cho lợn nữa à?”

Tân Nguyệt dừng bước.

Cô bực bội nhắm mắt lại, khẽ cắn môi rồi xoay người trở lại.

Cô không nhìn Trần Giang Dã, đi thẳng ra sau lưng anh, chỉ liếc anh một cái khi đi qua.

Trần Giang Dã cười cười, vẫn đứng tại chỗ không đi, chuẩn bị nhìn xem khi nào cô mới nhớ ra còn đồ chưa lấy.

Lần này không cần anh nhắc, Tân Nguyệt đi được hai bước rồi lại quay lại, một tay giật lấy túi đựng mâm xôi trong tay anh, sau đó xoay người đi tiếp.

Trần Giang Dã cười hai tiếng, nhấc chân chậm rãi đi theo phía sau cô: "Cô không thể rộng lượng với ân nhân cứu mạng của mình sao? Một quả mâm xôi cũng không cho?”

Tân Nguyệt hừ lạnh: "Tôi đã trả xong ba ân tình rồi, không còn nợ anh nữa."

Cô nói vậy chỉ vì giận dỗi, cô đã trả xong ba ân tình cô nợ Trần Giang Dã rồi, nhưng nếu anh còn yêu cầu, chỉ cần không quá đáng, cô vẫn sẽ đáp ứng.

Nhưng sau khi Trần Giang Dã nghe xong, ánh mắt chợt trầm xuống, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.

Đi bộ mất khoảng mười phút là về đến nhà, trong hơn mười phút này, Trần Giang Dã không nói gì nữa, chỉ im lặng đi theo sau Tân Nguyệt, khoảng cách không xa cũng không gần.

Tân Nguyệt không phát hiện ra sự khác thường của anh, hai người bọn họ vốn không nói nhiều.

Về đến nhà, Tân Nguyệt trực tiếp đến chuồng lợn cho lợn ăn, để lại một m*nh tr*n Giang Dã đứng trong sân.

Tân Long nghe thấy động tĩnh, ra khỏi nhà, nhìn thấy Trần Giang Dã đứng ở trong sân, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía chuồng lợn.

“Về rồi à.”

Trần Giang Dã hoàn hồn, đưa mắt nhìn Tân Long, gọi một tiếng: "Chú.”

“Lại đây.”

Tân Long vẫy tay với anh, "Tới giúp chú một tay.”

Trần Giang Dã bước tới.

Tân Long lấy cho anh một cái ghế, bảo anh ngồi xuống trước một cái chậu đựng gà.

"Giúp chú vặt lông gà đi."

Tân Long chỉ muốn nhanh chóng cơm nước xong xuôi để đi chơi mạt chược, có người thì nhờ vả, không quan tâm Trần Giang Dã là đại thiếu gia trong thành phố hay là thanh niên trong làng.

Cũng may Trần Giang Dã không phải là loại công tử bột được nuông chiều từ bé chê này chê kia, anh sảng khoái giúp đỡ.

Lúc Tân Nguyệt ra khỏi chuồng lợn đã thấy hai người đang vặt lông gà, cô sửng sốt hai giây.

Hình tượng vặt lông gà này… Thực sự không hề hợp với anh chút nào.

Anh mặc áo thun trắng Off-white, chất liệu vải vô cùng tốt, sạch sẽ như không dính một chút bụi nào, họa tiết đặc trưng phía sau áo cực kỳ bắt mắt, có độ nhận diện cao và phong cách thời trang hơn nhiều thương hiệu khác, lại phối hợp với khuôn mặt có thể khiến hàng chợ vỉa hè trở thành hàng cao cấp, làm cho người ta cảm thấy anh nên xuất hiện trên các con phố sầm uất ở trung tâm thành phố, làm những việc rất ngầu cùng những chàng trai mặc đồ hiệu, chứ không phải vặt lông gà cùng người khác ở trong sân của một căn nhà trệt nơi nông thôn.

Tân Long chú ý tới cô đi ra: "Đứng ngây ra đó làm gì, không phải con đi hái mâm xôi sao, mau đi rửa rồi ăn đi, không lát nữa sẽ hỏng đấy."

Tân Long là người sành ăn, tay vặt lông gà mà vẫn nhớ đến mâm xôi.

Lúc này Tân Nguyệt mới nhớ tới mâm xôi, cầm túi đựng vào nhà đổ vào trong một cái bát, mang đến vòi nước rửa, ngắt cuống và lá.

Mới nhặt được một nửa, tiếng thúc giục của Tân Long đã vang lên bên ngoài: "Chưa rửa xong à? Bố khát chết rồi.”

Tân Nguyệt bĩu môi, bưng một nửa đã rửa xong ra: "Khát thì uống nước, cái này chua lắm, sao giải khát được?"

Tân Long thầm mắng con bé chết tiệt: "Bố con ăn mấy quả Sơn Bào Nhi của con cũng không được à?”

“Đâu có nói không được.”

Tân Nguyệt đưa bát tới trước mặt ông.”

Tân Long xòe bàn tay dính đầy lông gà ra cho cô xem: "Bố lấy tay đâu mà cầm?"

“Há miệng.”

Tân Nguyệt lấy mấy quả ném vào miệng Tân Long.

“Ô, lần này ngọt ghê." Tân Long vui vẻ chép miệng hai cái.

Tân Nguyệt định lấy hai quả ném vào miệng mình, khóe mắt vô tình nhìn thấy Trần Giang Dã bên cạnh, động tác trong tay nhất thời trì trệ.

Trần Giang Dã đang nhìn cô.

Lúc này, Tân Long hỏi Trần Giang Dã: "Tiểu Dã, cháu chưa ăn quả này bao giờ đúng không?”

Trần Giang Dã thu hồi tầm mắt: "Chưa ạ.”

"Cháu ăn thử xem, đây là quả dại, người thành phố các cháu chắc chắn chưa từng ăn đâu."

“Vâng.”

Trần Giang Dã lại ngước mắt nhìn về phía Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt cũng nhìn anh.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau hai giây.

Thấy cô chậm chạp không động đậy, đáy mắt Trần Giang Dã lóe lên ý cười, cũng xòe bàn tay dính đầy lông gà ra cho cô xem, trên mặt chỉ thiếu viết rõ ràng mấy chữ:

“Đút cho tôi.”

Tân Nguyệt cắn răng, cô không đút cho anh đâu.

“Đợi lát nữa xong việc tự lấy mà ăn.”

Nói xong câu này, cô xoay người vào nhà.

Trần Giang Dã khẽ nhướng mày, có chút bất ngờ.

“Này! Con bé chết tiệt này, sao lại nói chuyện với người ta như thế hả!”

Tân Long mắng Tân Nguyệt xong, quay đầu hòa giải với Trần Giang Dã: "Con gái đúng là kỳ cục, cháu đừng để bụng nhé."

Trần Giang Dã cười cười: "Không sao ạ”

Vặt lông gà xong, Tân Long mang gà ra dội dưới vòi nước bắt đầu lôi nội tạng ra, rồi bỏ vào nồi luộc.

Tân Nguyệt phụ trách nhóm lửa, Tân Long phụ trách gia giảm gia vị và làm những món ăn khác, còn Trần Giang Dã, anh vẫn đứng ở vị trí cũ, dựa tường nhìn hai người bận rộn, toàn bộ quá trình chưa từng nhìn điện thoại lấy một lần.

Hôm nay tuy trời đầy mây, nhiệt độ không cao, nhưng lửa trong bếp vừa cháy lên, trong nhà vẫn rất nóng. Tân Long không ngừng lau mồ hôi, Tân Nguyệt cũng lấy tay quạt gió cho mình.

"Tiểu Dã, cháu ra ngoài chơi điện thoại chờ đi, trong này nóng quá." Tân Long lau mồ hôi, nói với Trần Giang Dã.

"Xem chú nấu ăn rất thú vị, cháu cũng thuận tiện học một chút."

Tân Long và Tân Nguyệt đồng thời ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên.

Tân Long thốt lên: "Mấy đứa con nhà giàu như cháu học nấu ăn làm gì, chú mà có tiền thì ngày nào chú cũng ra quán ăn hết."

Trần Giang Dã chỉ cười không nói gì.

Nấu xong đã là sáu giờ rưỡi.

Tân Long vội đi đánh bài, ăn xong một chén cơm rồi lập tức đi.

“Chú đi trước đây, Tiểu Dã, cháu cứ ăn từ từ.”

Ông vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Tân Nguyệt và Trần Giang Dã.

Vừa đến mùa hè là Tân Nguyệt không có khẩu vị, ăn xong nửa bát thì bỏ. Lúc này, Trần Giang Dã lại đi lấy thêm một chén cơm lớn đầy.

Tuy Tân Nguyệt giận anh, nhưng cũng không đến mức bỏ anh ngồi ăn một mình, bèn thúc giục anh: "Ăn nhanh lên."

Nghe được giọng nói có chút không vui của cô, Trần Giang Dã ngẩng đầu nhìn về phía cô, chẳng những không tăng tốc độ ăn cơm mà còn đặt bát xuống.

“Tôi nói này.”

Anh hơi nheo mắt lại, thân thể ngửa ra sau, "Tôi chỉ nói một câu cô thuần khiết, cô giận tôi đến bây giờ."

“Làm sao? Chẳng lẽ cô không thuần khiết?”

Trần Giang Dã nói chuyện thật khó nghe, Tân Nguyệt lại một lần nữa bị anh chọc giận, trừng to mắt, lớn tiếng mắng anh: "Trần Giang Dã, anh có bệnh à!"

Không ngờ Trần Giang Dã lại thản nhiên "Ừ" một tiếng.

Tân Nguyệt cảm thấy anh quả thực không thể nói lý: "Anh thật sự có bệnh đó."

“Đúng là có bệnh.”

Đôi mắt anh bình tĩnh nhìn Tân Nguyệt, đồng tử đen láy như biển sâu có thể giấu kín mọi thứ, ngay cả giọng nói cũng trầm lặng như dòng chảy ngầm dưới đáy biển:

“Sắp điên rồi.”

Tân Nguyệt sững sờ.

Cô chưa từng thấy anh như vậy, giống như bị một nỗi bất lực không thể vượt qua chiếm lấy sâu.

Cô còn tưởng rằng, người tùy ý không một chút kiêng dè như anh sẽ không có lúc bị hiện thực vây khốn, nhưng hóa ra... Anh cũng có chuyện muốn làm mà không thể làm sao?

Nhìn vào đôi mắt đó, tim cô chợt đau nhói.

Cô biết, đó là cảm xúc mang tên thương hại.

Mà cô từng nghe qua một câu như thế này:

“Thích một người không đáng sợ, thích mà còn thương hại một người mới đáng sợ.”

Khi bạn bắt đầu thương hại người mình thích, bạn sẽ không thể nào thoát ra được.

Tân Nguyệt cúi đầu, bàn tay đặt trên mặt bàn dần dần siết chặt.

Một lát sau, cô đứng lên, cúi đầu lạnh lùng nói: "Sắp điên cũng đừng phát điên với tôi."

Nói xong, cô đứng dậy đi về phòng.

Dưới bóng đèn kiểu cũ mờ nhạt, chỉ còn lại một m*nh tr*n Giang Dã.

Anh lặng lẽ ngồi cạnh bàn, ánh đèn kéo dài bóng dáng của anh.

Bữa ăn trước mặt vẫn bốc hơi nóng, mùi thơm lan tỏa bốn phía, nhưng anh lại ăn không vào, nhưng có người đã nói, không được phép lãng phí.

Anh bưng bát lên, vẫn kiên quyết nuốt xuống, sau đó đứng dậy dọn dẹp mặt bàn, rửa chén, rửa nồi, lau bếp. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, anh đứng một lúc ở lối dẫn vào phòng Tân Nguyệt, cuối cùng im lặng rời đi.

Đêm rất yên tĩnh.

Tân Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi, từ phòng bếp đến sân, lại từ sân biến mất sau tiếng đóng cửa.

Sau đó, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào về anh nữa.

Tân Nguyệt ngơ ngác ngồi trước bàn học trong phòng ngủ, ánh mắt trống rỗng.

Cô không biết tại sao mọi thứ lại thành ra như vậy, thời gian của cô và anh chỉ còn lại chưa đến một tháng, cô nên quý trọng nó mới đúng.

Tân Nguyệt nặng nề nhắm mắt lại, trong lòng có chút khổ sở.

Không biết qua bao lâu, cô mở mắt, hít sâu một hơi, vẻ mặt ảm đạm cầm bút trong ống bút lên, mở vở bài tập ra, chuẩn bị làm.

Trước kia mỗi lần cảm thấy sắp bị nhấn chìm bởi cảm xúc tiêu cực, cô sẽ làm bài tập để dời sự chú ý, hầu hết đa số thời điểm đều rất hiệu quả. Từ sau vụ tai nạn xe cộ, dù chịu bao nhiêu tổn thương, chỉ cần hơi dời sự chú ý một chút cô đều có thể nhanh chóng nhìn nhận lại, điều chỉnh cảm xúc, nhưng lúc này đây có vẻ không được nữa.

Cô cầm bút nhìn đề bài rất lâu vẫn không viết được một chữ nào, giữa chừng còn nhìn sang nhà bên cạnh, nhưng không thấy ánh đèn sáng lên, không biết sau khi Trần Giang Dã rời đi, anh đã đi đâu.

Ngay khi cô chuẩn bị thử tập trung lần nữa, chỉ nghe một tiếng "Cụp" khe khẽ, căn phòng đột nhiên chìm trong bóng tối, chỉ còn lại chiếc đèn bàn đang sáng.

Mất điện rồi.

Đây là lần mất điện đầu tiên trong năm nay.

Tân Nguyệt thấy đèn bàn cũng sắp hết pin, cầm bàn đèn đi tìm nến, nhưng lục khắp nhà cũng không tìm được, đèn pin trong nhà cũng hết pin, chỉ còn cách ra tiệm tạp hóa trong làng mua nến.

Cô thở dài, cầm đèn bàn đi ra ngoài.

Tiệm tạp hóa cách nhà cô rất xa, lúc mua nến xong trở về, đèn bàn trong tay cô cũng sắp hết pin.

Khi đèn bàn gần cạn pin, đèn sẽ đột nhiên tối đi một chút.

Khi ánh đèn đột nhiên tối lại, tim Tân Nguyệt nhảy lên một cái.

Bởi vì từng mất đi thị lực nên cô rất sợ bóng tối. Ở ngôi làng cũ trong núi sâu này, nhà nào cũng cách xa nhau, cho dù bình thường mỗi nhà đều sáng đèn thì đường vẫn tối om, thêm vào đó là những ngôi mộ rải rác khắp nơi bên đường...

Người ở nông thôn cơ bản đều không phải là người theo chủ nghĩa duy vật, đa số đều tin rằng trên đời này có ma.

Ban ngày Tân Nguyệt không sợ mộ, thậm chí thường xuyên leo lên mộ hái mơ, nhưng đến tối, dù không thấy mộ nhưng cô cũng rùng mình, chưa nói đến lúc nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay trước mộ.

Người một khi xui xẻo, sợ gì gặp nấy.

Ngay khi cô đi qua phần mồ mả tổ tiên, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên phía sau.

Trong nháy mắt, da đầu cô bỗng nhiên tê dại.

Cô tự nhủ chắc chắn cũng là người ra ngoài mua nến, không cần hoảng hốt, phải bình tĩnh, nhưng thân thể lại không nhịn được run rẩy, lại càng không dám quay đầu nhìn lại, chỉ có thể cố gắng bước nhanh về nhà.

Nhưng tiếng bước chân phía sau lại càng lúc càng gần, càng lúc càng gần hơn nữa…

Bị cảm giác kh*ng b* vây quanh, trái tim cô đập điên cuồng, sợ hãi đến mức sắp không thở nổi, thần kinh não cũng căng thẳng không thể kiểm soát được, cả người như rơi vào một không gian âm trầm mà méo mó, mọi thứ xung quanh đều mơ hồ mà rời rạc.

Vì vậy, dưới tình cảnh này, dù chỉ vấp phải một tảng đá rất nhỏ, Tân Nguyệt vẫn ngã xuống.

Tân Nguyệt không để ý đau đớn, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, nhưng khi cô đang muốn đứng lên, cánh tay đột nhiên cảm nhận được sự lạnh lẽo.

“A - -!”

Cô sợ hãi thét lên, vội vàng lùi về phía sau.

“Là tôi.”

Một giọng nói trầm thấp cực kỳ quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu:

“Trần Giang Dã.”

Khi nghe thấy ba chữ "Trần Giang Dã", trái tim đang treo cao của Tân Nguyệt như chợt rơi xuống đất.

Cô hoảng hốt ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia.

Nước mắt không kiềm chế được tuôn ra.

Nhìn thấy những giọt mắt trong mắt cô, Trần Giang Dã tựa như bị thứ gì đó xoay tròn đánh trúng, sững sờ tại chỗ.

Trong đêm tối, đáy mắt anh có ánh sáng mờ nhạt

Tân Nguyệt thấy được ánh sáng trong đáy mắt anh, đồng thời cảm thấy đôi mắt mình chua xót và ướt át, vội vàng quay đầu sang một bên, cắn môi cố gắng kiềm chế nước mắt trong hốc mắt, không để một giọt nào chảy ra.

Lúc này, cô nghe được bên tai truyền đến một tiếng cười nhẹ:

"Thì ra cô cũng có thứ sợ hãi."

Trái tim Tân Nguyệt chấn động, sau đó cô nhíu mày.

Cô đã bị dọa thành như vậy, anh còn cười cô!

Cô tức giận siết chặt tay, đứng dậy định đi.

“A!”

Cùng với một tiếng kêu lên, cô lại ngã xuống đất.

Trần Giang Dã vội vàng tới giữ chặt cánh tay cô.

“Trẹo chân rồi?”

Tân Nguyệt không trả lời anh, quật cường nghiêng đầu sang một bên.

“Tôi cõng cô.”

Trần Giang Dã nói rồi nhấc tay cô lên vai, nhưng bị Tân Nguyệt rút lại.

“Không cần anh cõng.”

Tân Nguyệt giận dỗi với anh.

Trần Giang Dã giật giật khóe môi, giọng điệu giễu cợt nói: "Nếu không cô định về thế nào, bò về à?"

“Anh!”

Tân Nguyệt quay đầu trừng anh.

Trần Giang Dã hừ lạnh một tiếng: "Chịu nhìn tôi rồi?”

Những lời này của anh thành công làm cô kích động lại quay đầu đi.

Trần Giang Dã nhìn cô, ánh mắt trầm xuống.

Tiếp theo, anh không nói gì, trực tiếp ôm ngang cô lên.

“Trần Giang Dã!”

Tân Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

“Anh thả tôi xuống!”

Cô trừng mắt nhìn anh.

Trần Giang Dã liếc cô một cái: "Cô còn trừng tôi? Còn trừng nữa là tôi ném cô xuống phần mộ kia đấy?”

Uy h**p xong, anh còn xoay đèn pin điện thoại sang hướng khác, chiếu vào ngôi mộ bên cạnh.

Trước mắt hiện rõ một ngôi mộ, Tân Nguyệt sợ tới mức cả người run lên.

“Đồ khốn!”

Tân Nguyệt thầm mắng anh một tiếng trong lòng, cắn răng quay đầu qua một bên.

Cô đang cực kỳ tức giận, mà người làm cô giận thế này lại dường như đang cười, cô cảm nhận được lồng ngực của anh hơi rung lên.

Tân Nguyệt cắn môi, mũi nhăn lại.

“Buồn cười vậy sao?”

Cô vẫn luôn cho rằng Trần Giang Dã đang cười nhạo dáng vẻ bị dọa sợ của cô, nên không nghĩ đến những điều khác, ví dụ như:

Một người cũng sẽ cười khi vui vẻ.

Còn một đoạn đường nữa mới tới nhà, khoảng cách không tính là xa, hai người lại chậm chạp mãi chưa về tới.

Tân Nguyệt cũng sắp hoài nghi có phải anh cố ý đi chậm hay không, rõ ràng anh bế cô không tốn chút sức lực nào, sao lại đi chậm thế.

Nhưng cô sẽ không hỏi anh, cô không muốn chủ động nói chuyện với đồ khốn đã trêu chọc cô.

Suốt đường đi, cô chưa từng nhìn Trần Giang Dã, vẫn nghiêng đầu nhìn phía trước rầu rĩ tức giận, mà ánh mắt Trần Giang Dã thì luôn dừng trên người cô, chỉ dùng khóe mắt để nhìn đường.

Nếu cô chịu quay đầu lại nhìn anh một cái, nhất định sẽ không cảm thấy anh đang giễu cợt cô nữa - -

Trong nụ cười của anh chứa đựng sự dịu dàng không thể nói hết.

Mặc dù anh đang cười rất xấu xa, nhưng anh là Trần Giang Dã, nụ cười của anh luôn đẹp mắt đến mức khiến người ta điên đảo.

Cô sẽ tan chảy ở độ cong nơi khóe miệng anh.

Không biết từ lúc nào, mặt trăng đã ló ra khỏi những đám mây.

Bọn họ giẫm lên ánh trăng, cuối cùng cũng về đến nhà.

Trần Giang Dã dừng lại trước cửa, lắc Tân Nguyệt trong lòng một cái: "Mở cửa.”

Tân Nguyệt vẫn còn giận dỗi: "Anh có thể thả tôi xuống rồi đó.”

Trần Giang Dã cũng không trêu chọc cô nữa, chỉ thản nhiên cười nói: "Tiễn Phật tiễn tới Tây.”

Tân Nguyệt lười đôi co với anh, dù sao cũng đã đến nơi, để anh bế thêm vài bước cũng không sao.

Cô lấy chìa khóa ra, xoay chìa khóa phát ra tiếng vang lớn như trẻ con đang hờn dỗi.

Độ cong bên môi Trần Giang Dã lại càng sâu hơn.

Vào sân, Tân Nguyệt chỉ vào một cái ghế dưới mái hiên nói: "Anh đặt tôi lên cái ghế kia."

“Ừ.”

Trần Giang Dã bế cô đi tới, nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế.

Sau đó, anh rút tay lại đút vào túi, không có ý định rời đi.

Tân Nguyệt có linh cảm không tốt, do dự một lát rồi buồn bực nhắc nhở anh: "Anh không đi à?”

“Tân Nguyệt.”

Anh đột nhiên gọi tên cô.

Mỗi lần anh gọi tên cô, lòng Tân Nguyệt lại run lên, lần này cũng không ngoại lệ.

“Nhìn tôi.”

Tim cô lại run lên.

Giọng nói của anh như có một loại từ trường kỳ lạ, rõ ràng trong lòng đã vang lên tín hiệu cảnh báo của rung động, cô vẫn không thể kiểm soát được mà ngẩng đầu lên.

“Tân Nguyệt.”

Anh gọi tên cô không chán, đút tay vào túi cúi người xuống, khoảng cách giữa bọn họ chậm rãi kéo gần lại, anh nhìn vào mắt cô, cười nói:

“Cô lại nợ tôi một ân tình.”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Độc thoại nội tâm của ai đó:

Vợ và tôi đã thanh toán xong, không vui.

Vợ lại nợ tôi rồi, vui quá.

PS: Tốc độ hòa giải nhanh như vậy, nói xem có yêu không?