Cháy Nắng

Chương 31: Cầu xin tôi



“Tân Nguyệt, cô lại nợ tôi một ân tình.”

Trần Giang Dã nói xong, khi Tân Nguyệt còn ngạc nhiên nhìn anh, anh mỉm cười xoay người rời đi, cũng không cho cô cơ hội từ chối.

Đợi đến khi Tân Nguyệt cuối cùng cũng trở lại với thực tại từ nụ cười khiến người ta không thể cưỡng lại của anh, cô mới ý thức được anh vừa lợi dụng tình cảnh cô khó khăn mà muốn chiếm lợi từ cô.

Nếu không phải vì anh đi theo phía sau và dọa cô sợ nhảy dựng lên, cô sẽ không ngã, lại càng không bị trật chân, cũng đâu cần anh giúp cô một cái ân tình ôm cô về.

Tân Nguyệt nghĩ mà tức, nhân lúc anh còn chưa ra khỏi cửa, cô cầm một miếng bọt biển bên cạnh ném về phía anh, trúng ngay giữa gáy anh.

Trần Giang Dã dừng bước, xoay người lại, trên mặt không thể nói rõ là cảm xúc gì.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi, hét về phía anh: "Trần Giang Dã, anh đừng hòng hưởng lợi từ tôi, tôi còn lâu mới nợ anh! Nếu anh không dọa tôi, tôi có thể bị ngã sao?”

Trần Giang Dã đi về phía cô: "Tôi dọa cô lúc nào? Là cô tự dọa mình.”

"Nếu anh không cố ý, vậy anh đi theo sau tôi lâu như vậy làm gì?"

"Ai con mẹ nó đi theo cô, cô cầm cái đèn tối như vậy, quỷ mới thấy rõ có phải cô hay không."

Trần Giang Dã đứng trước mặt cô, tay đút túi, "Tôi đi dạo một vòng rồi quay về thì làm phiền cô cái gì?"

Tân Nguyệt nhất thời nghẹn lời trước lời phản bác của anh, một lát sau mới nói: "Nửa đêm rồi ai lại đi dạo lung tung ngoài đường, anh không đi dạo lung tung thì tôi có bị dọa không?"

“Tâm trạng ông đây không tốt.”

Anh cúi đầu, giọng nói lạnh lùng, "Không được à?”

Vẻ mặt Tân Nguyệt chợt khựng lại.

Có gió thổi qua, phất qua mái tóc bên tai cô, khẽ phủ lên mí mắt, nhưng cô không chớp mắt.

Trần Giang Dã đưa lưng về phía ánh trăng, đôi mắt anh tối đen ủ dột hơn so với trước kia.

Bị đôi mắt như vậy nhìn, Tân Nguyệt cảm thấy tim mình thắt lại, cuối cùng vẫn bại trận, âm thầm cắn môi nghiêng đầu sang một bên.

“Không phục?”

Trần Giang Dã nhướng mày, sau đó một tay chống lên đầu gối rồi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt không nói gì, cả khuôn mặt lộ rõ vẻ bướng bỉnh, thoạt nhìn quả thật rất không phục.

Cô thật sự không phục.

Cho dù là hai người xa lạ, một người không cẩn thận dọa người kia cũng sẽ nói lời xin lỗi, anh thì ngược lại, còn tính toán với cô, hơn nữa cô cũng không cần anh bế.

Vừa rồi nếu anh không nói câu tâm trạng anh không tốt kia, chắc chắn cô còn có thể oán giận anh thêm vài lần nữa. Giờ không cãi được, cho dù bản thân nhận thua, nhưng trong lòng tất nhiên vẫn không phục.

Trần Giang Dã cười nhạo một tiếng, đưa tay nắm cằm cô, buộc cô quay đầu lại.

Tân Nguyệt giật mình, định giơ tay đẩy anh ra, lại nghe anh nói:

"Lần này cô không nhận cũng không sao."

Sự lùi bước đột ngột của anh khiến Tân Nguyệt có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, Trần Giang Dã nhếch một bên khóe miệng, ánh mắt nhìn cô đầy ý tứ sâu xa.

“Tân Nguyệt, rồi sẽ có lúc cô cầu xin tôi.”

Anh nói như vậy, giọng điệu như đã chắc chắn.

Tân Nguyệt ngẩn người.

Nhưng không phải vì câu nói này của anh, mà là vì ánh mắt nóng rực của anh khi nói câu đó, như bên trong đang có một ngọn lửa bùng cháy, ngọn lửa này cháy lớn đến mức lan khắp bầu trời.

Dưới sự thiêu đốt ấy, Tân Nguyệt căn bản không thể chống đỡ được bao lâu.

Cô cuống quýt trừng mắt nhìn, đưa tay đẩy anh ra, quật cường nói:

“Anh cứ chờ đi, tôi cầu xin anh mới là lạ.”

“Ừ.”

Trần Giang Dã từ từ đứng dậy, một lần nữa đút tay vào túi, nhìn cô từ trên cao xuống.

“Tôi sẽ chờ.”

Trần Giang Dã không tùy tiện nói những lời này, nhưng anh nghĩ xa hơn, nên không ngờ tới, những lời này lại trở thành hiện thực nhanh như vậy.

*

Ngày hôm sau.

Tân Nguyệt vẫn như thường lệ, trời vừa sáng đã rời giường.

Ngày hôm qua chân cô cũng không bị trật nặng, sáng nay đi lại hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ còn hơi đau âm ỉ.

Cô vẫn nấu mì ăn, trộn với nước sốt gỏi gà tối qua.

Hôm nay Trần Giang Dã không tới, một mình cô ngồi xổm dưới mái hiên ăn mì xong, định đi vào rửa chén, khóe mắt đột nhiên chú ý tới mấy cái móc treo đồ bên cạnh trống không.

"——!"

Cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía mấy cái móc treo đồ kia.

Trên đó vốn treo q**n l*t của cô, giờ chỉ còn lại mấy cái móc trống không.

Việc này dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, chắc chắn là tên b**n th** nào đó nhân lúc mất điện tối qua đã trộm q**n l*t của cô!

Tân Nguyệt tức điên nghiến răng nghiến lợi, mấy cái này mà bị trộm thì cô không còn q**n l*t để mặc nữa.

Cô rất chú trọng vệ sinh cá nhân, mỗi tháng đều thay một đống q**n l*t mới, bỏ đi những cái cũ, tối hôm trước cô vừa ném cái cũ đi, lấy mấy cái mới ra giặt.

Sau khi nguyền rủa tên b**n th** ra khỏi nhà bị xe đụng chết, cô tức giận ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ lầu hai nhà bên cạnh.

Tối hôm qua Tân Long chơi mạt chược suốt đêm, giờ đang ngủ như chết trong nhà, chắc chắn sẽ không chở cô vào thành phố, nếu cô muốn đêm nay có q**n l*t sạch để mặc, vậy chỉ có thể... Tìm Trần Giang Dã.

Tân Nguyệt tức chết đi được, tối hôm qua cô mới nói cô cầu xin anh mới là lạ, kết quả hôm nay lại…

Cô bực bội vò đầu vò tóc.

Nếu có cách khác, cô sẽ không đi tìm Trần Giang Dã, nhưng bây giờ thật sự không còn cách nào, nếu bây giờ có điện, cô có thể đợi đến lúc Tân Long thức dậy vào buổi trưa, buổi chiều đưa cô vào thành phố, trở về giặt q**n l*t mới rồi dùng máy sấy tóc sấy khô, nhưng có quỷ mới biết bao giờ mới có điện lại.

Đúng là gặp quỷ, ngoại trừ cắn răng đi tìm Trần Giang Dã, cô hoàn toàn không còn cách nào khác.

Cô khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.

Lúc này, thím Vương cũng vừa mới dậy không lâu, bưng bát mì đứng ở cửa ăn, nhìn thấy Tân Nguyệt ra khỏi sân, bèn chào hỏi cô: "Tân Nguyệt, sao cháu ra ngoài sớm thế?"

Tân Nguyệt thở dài: "Cháu tìm Trần Giang Dã ạ.”

Thím Vương thấy lạ: "Mới sáng sớm cháu tìm thằng bé làm gì? Nó ngày nào cũng ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy."

Thím Vương cũng là phụ nữ, không có gì phải ngại, Tân Nguyệt nói thẳng với bà: "q**n l*t của cháu bị người ta trộm, phải nhờ anh ấy chở cháu vào thành phố mua mới."

“Bị trộm?!”

Vẻ mặt Thím Vương khiếp sợ, "Tên tạp chủng trời đánh nào làm ra loại chuyện này vậy!”

Tân Nguyệt nhún vai.

Đột nhiên, thím Vương như nhớ tới cái gì đó, bưng bát đi về phía Tân Nguyệt, ghé sát lại và thì thầm: "Thím nói cháu nghe, nhà lão Tề phía dưới ấy, cháu biết không?"

Tân Nguyệt gật đầu: "Cháu biết ạ.”

"Ông ấy có một người chị em, chồng của bà ấy ham mê đánh bạc, nợ nần chồng chất. Vì trốn nợ, bà ấy phải đi làm công trong một nhà máy ở Thâm Quyến, bỏ con trai ở nhà lão Tề. Chuyện xảy ra vào tháng trước, thằng bé kia giống bố nó, xấu từ tận gốc rễ bên trong, nghe nói nó đã phải vào cơ sở giáo dục trẻ vị thành niên vài lần vì tội trộm cắp, thím đoán chắc là nó làm đấy!"

Thím Vương nói xong còn suy đoán: "Cháu xem, cháu cũng lớn như vậy rồi, trong làng chúng ta mà có loại b**n th** này thì không biết q**n l*t của cháu đã bị trộm bao nhiêu lần, trước kia cháu chưa từng bị trộm đúng không?"

“Chưa ạ.”

"Vậy thì đúng rồi, nó vừa đến, q**n l*t của cháu đã bị trộm, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy."

Thím Vương lấy mu bàn tay vỗ nhẹ vào cánh tay Tân Nguyệt, "Thời gian này cháu nên cẩn thận một chút, phòng hờ thằng bé kia."

Tân Nguyệt nhớ lại, ngoại trừ những tên côn đồ lúc trước, gần đây cô cũng nhìn thấy một người lạ mặt trong làng, chắc đó là người mà thím Vương nhắc đến.

“Chắc là cháu đã thấy nó rồi nhỉ?”

Tân Nguyệt: "Cháu từng nhìn thấy rồi ạ.”

“Nhớ lần sau gặp nó thì mau tránh xa một chút.”

Tân Nguyệt gật đầu.

“Được rồi, cháu lên gọi Trần Giang Dã đi, thím lười gọi thằng bé lắm.”

“Vậy cháu lên đây.”

“Đi lên đi.”

Tân Nguyệt không vào nhà mà đi lên lầu, dừng lại trước cửa phòng Trần Giang Dã.

Cô gõ cửa, gõ rất mạnh, nhưng bên trong không có động tĩnh.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi, bắt đầu vừa gõ vừa gọi: "Trần Giang Dã, tôi có việc tìm anh."

Sau khi gọi tên anh hai lần, cửa mở ra.

Trần Giang Dã mở cửa, chỉ mặc một cái quần đùi, cơ bụng trên người hiện ra rõ ràng.

Gương mặt Tân Nguyệt lập tức đỏ bừng.

Cô cũng không phải là lần đầu tiên thấy anh để trần thân trên, nhưng đột nhiên bắt gặp như vậy thật sự quá k*ch th*ch thị giác.

“Tìm tôi làm gì?”

Trần Giang Dã vuốt mái tóc rối bời, đôi mắt nhập nhèm nheo lại, giọng nói lộ vẻ lười biếng và ngái ngủ.

Tân Nguyệt không muốn để anh nhìn thấy mình đỏ mặt, cũng bởi vì nhanh như vậy đã bị vả mặt nên có chút không được tự nhiên, cô cúi đầu nghiêng sang một bên: "Muốn làm phiền anh một chuyện."

Trần Giang Dã nhướng mày, cười: "Không phải hôm qua mới nói sẽ không cầu xin tôi sao?"

Tân Nguyệt khẽ cắn môi, ngẩng đầu trừng anh một cái lại nhanh chóng cúi đầu: "Anh nghe cho rõ, là phiền anh, không phải cầu xin anh."

Trần Giang Dã cười một tiếng: "Nói đi, chuyện gì.”

Tân Nguyệt có chút giật mình, anh thế mà lại không làm khó cô, không bắt buộc cô phải hạ mình cầu xin anh gì cả.

"Phiền anh đưa tôi vào thành phố một chuyến."

Trần Giang Dã dựa vào cửa: "Chuyện không có lợi thì tôi không làm.”

Tân Nguyệt thở dài trong lòng, thỏa hiệp nói: "Coi như tôi nợ anh một ân tình.”

Trần Giang Dã nhếch một bên khóe miệng: "Tự cô nói đấy nhé.”

Tân Nguyệt biết anh nhất định đang giễu cợt cô trong lòng, buồn bực nói: "Anh thôi đi được rồi đó."

“Đây chỉ mới là bắt đầu thôi mà.”

Trần Giang Dã đưa tay nắm lấy khuôn mặt to bằng bàn tay của Tân Nguyệt, khiến cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Tân Nguyệt, tôi đối xử với cô cũng được coi như rất tốt.”

Giọng nói của anh không có gì thay đổi, nhưng Tân Nguyệt nghe thấy như trái tim mình bị nâng lên một chút.

Anh đối với cô cũng được coi như rất tốt.

Cho dù là bạn bè bình thường, hôm trước hôm sau đã bị vả mặt như vậy, thế nào cũng phải trào phúng vài câu.

Tân Nguyệt cũng không hề ra vẻ được tiện nghi còn khoe mẽ, chỉ thản nhiên nói: "Biết rồi.”

Thấy cô hiếm khi thu gai trên người lại, Trần Giang Dã chủ động buông tay.

“Xuống dưới chờ tôi.”

Tân Nguyệt xoay người xuống lầu.

Đợi một lát, Tân Nguyệt thấy Trần Giang Dã ngậm một cái bánh mì đi ra, sau đó cắn hai ba cái rồi nhét hết vào miệng.

Tân Nguyệt thấy trong tay anh còn cầm một cái, cô nhắc nhở anh: "Tôi không vội thế đâu, anh ăn chậm một chút."

Trần Giang Dã ném cho cô: "Tôi lấy cho cô.”

“Tôi ăn rồi." Tân Nguyệt chớp mắt mấy cái.

Ánh mắt Trần Giang Dã trầm xuống: "Sáng sớm đánh thức tôi dậy, tôi con mẹ nó còn tưởng rằng cô sốt ruột lắm, vậy mà cơm nước xong mới nhớ tới tôi?"

"Tôi ăn cơm xong mới phát hiện q**n l*t bị trộm."

Chuyện này nói với anh cũng chẳng sao, dù sao Trần Giang Dã chắc chắn sẽ hỏi cô vào thành phố làm gì, cô vẫn phải nói.

Trần Giang Dã nhíu mày, vẻ mặt như có chút ngạc nhiên, lại có chút khó chịu.

Nhưng anh không nói gì, bảo thím Vương mở cửa cuốn lên, dắt chiếc xe mô tô bên trong ra, dừng lại trước mặt Tân Nguyệt.

“Lên đi.”

Trần Giang Dã cưỡi chiếc mô tô Kawasaki Ninia H2R, tốc độ tối đa có thể đạt tới 400km/h, thậm chí vượt qua rất nhiều xe đua, dùng nó để chạy đường núi thực sự hơi lãng phí, nhưng chiếc xe này thật sự rất đẹp, thân xe được thiết kế mang tính công nghệ cao, màu sắc phối hợp cũng cực kỳ bắt mắt, những chàng trai thích đua xe chắc chắn không ai có thể cưỡng lại chiếc xe này. Dù Từ Minh Húc không dám chơi đua xe nhưng cậu vẫn mua mấy chiếc xe Kawasaki để trong nhà.

Từ Minh Húc thật sự rất yêu quý Trần Giang Dã, cậu đã mang chiếc mình yêu thích nhất tới cho anh.

Yên sau của chiếc xe này rất cao, Tân Nguyệt phải bám vào vai anh mới lên được.

Tân Nguyệt có chút không quen độ cao này, hơn nữa sau khi ngồi lên cô mới phát hiện hoàn toàn không có chỗ để nắm.

“Ôi, này, cái xe này sao mà chở người được?”

Thím Vương đứng bên cạnh nhìn Tân Nguyệt ngồi cao như vậy cũng đổ mồ hôi thay cô, hơn nữa con đường này xóc nảy, nên thím Vương cũng không quan tâm gì khác, vội vàng nói với Tân Nguyệt, "Cháu mau cúi xuống ôm Trần Giang Dã, ôm chặt vào, ngã xuống là xong luôn đấy.”

Trần Giang Dã nghe vậy, không kìm được mà cong môi lên, lúc thím Vương liếc nhìn cũng không đè khóe miệng xuống, cười rất tùy ý lại khoa trương, còn quay đầu nói với Tân Nguyệt: "Nghe thấy không?"

Mặt Tân Nguyệt lại bắt đầu đỏ bừng.

Để thím Vương không nhìn ra, thừa dịp trên mặt còn chưa quá nóng, cô nhanh chóng cúi xuống, nghiêng đầu sang một bên, chỉ là động tác hai tay đưa tới vòng eo của Trần Giang Dã vẫn có chút chậm chạp.

Thím Vương ở bên cạnh đã gấp muốn chết: "Lúc này còn xấu hổ cái gì nữa, mạng sống mới quan trọng!”

Nói xong, bà dứt khoát đi tới giúp kéo hai tay Tân Nguyệt vòng qua eo Trần Giang Dã, lại đặt tay cô lên hai bên eo anh: "Ôm chặt vào!”

“Trời ạ, nới lỏng nắm tay, ôm chặt vào!”

Bởi vì căng thẳng, Tân Nguyệt nắm chặt tay, dưới sự thúc giục của thím Vương mới từ từ nới lỏng tay, năm ngón tay chậm rãi dán lên eo anh.

“Đúng vậy, như vậy mới chắc chắn.”

Toàn bộ quá trình Trần Giang Dã vừa nghe vừa cười, mà Tân Nguyệt đã xấu hổ đến mức tai đã chín mọng.

Cách một lớp áo, Trần Giang Dã vẫn cảm được được nhiệt độ nóng bỏng trên mặt cô.

Để tránh bị cô nấu chín, Trần Giang Dã không lề mề nữa, trực tiếp vặn ga.

Xe máy phân khối lớn khởi động cực nhanh, "vút" một cái lao ra ngoài, dọa thím Vương nhảy dựng.

Tân Nguyệt cũng bị tốc độ này làm hoảng sợ, tay vốn chỉ là chạm nhẹ vào thắt lưng của anh, thoáng cái đã ôm chặt.

Lúc đó, không khí buổi sáng thổi vào mặt, thiếu niên ngẩng đầu đón gió, khóe miệng là nụ cười gió thổi không tan.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

“Tân Nguyệt, sẽ có lúc cô phải cầu xin tôi.”

“Cô cứ chờ đi.”

Tưởng tượng sau này của ai đó:

Trên chiếc giường lớn trong một khách sạn nào đó.

“Trần Giang Dã... A... Anh chậm một chút!”

Ai đó: "Cầu xin anh."