Cháy Nắng

Chương 46: Con át chủ bài



“Trả lời tôi, rốt cuộc vì sao anh lại trở về?”

Tân Nguyệt nhìn anh không chớp mắt, sốt ruột muốn biết đáp án.

Câu trả lời này rất quan trọng với cô.

Nếu là để bảo vệ cô.

Cô không cần.

Cô không muốn anh vì cô mà đi gây gổ với đám người kia.

Khi những người đó thật sự bị chọc giận, cái gì bọn họ cũng có thể làm được.

Bọn họ không có gì phải kiêng nể, nhất là những nam sinh thường xuyên đánh nhau, có người thậm chí ngay cả chết cũng không sợ.

Những vấn đề của lũ trẻ vị thành niên này đáng sợ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người, vì còn trẻ và thiếu hiểu biết, bọn họ bốc đồng mà bất chấp hậu quả. Nam sinh từng dùng việc bắt nạt để ép cô yêu đương kia trong một phút bốc đồng đã giết người.

Cho nên, cô không muốn Trần Giang Dã dây dưa với đám người này vì cô.

Cô muốn anh khỏe mạnh.

Người như anh, nên vĩnh viễn sống tự do ở nơi cô không thể chạm tới, không nên chìm trong vũng bùn cùng cô.

Nếu anh thật sự quay về để bảo vệ cô, vậy thì dù thế nào đi chăng nữa cô cũng phải đuổi anh đi.

“Trần Giang Dã, trả lời tôi!”

Cô giận dữ hét lên với anh.

Trần Giang Dã vẫn giữ im lặng, đây không phải phong cách của anh.

Có lẽ anh cũng biết cô đoán được lý do anh trở về, cho nên những lời dối lòng kia đã không còn tác dụng.

Cuối cùng, anh vẫn lựa chọn dùng cách cũ, dùng giọng nói lạnh như băng và châm chọc để nói với Tân Nguyệt:

“Em bảo tôi nói thì tôi phải nói à, em nghĩ em là ai?”

Tân Nguyệt đoán được anh sẽ nói như vậy.

Cô siết chặt hai tay, hít sâu một hơi, tiếp tục nhìn anh, ánh mắt lạnh như băng.

“Anh có biết vì sao tôi nhất định phải hỏi anh câu hỏi này không?”

Cô không có ý định chờ anh trả lời, tiếp theo hờ hững mở miệng: "Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy anh, nếu anh trở về vì tôi, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì đều không cần thiết, sự tồn tại của anh chỉ gây phiền phức cho tôi thôi."

Nghe cô nói đến đây, ánh mắt Trần Giang Dã bỗng trầm xuống.

Tân Nguyệt nhìn thấy, vì thế cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, không lùi bước, không tránh né, đối diện với anh.

“Tôi thừa nhận.”

Cô nói: "Tôi hơi thích anh."

Có vẻ như không ngờ cô lại đột nhiên nói như vậy, mí mắt Trần Giang Dã giật một cái, trong con ngươi đen kịt chợt lóe lên một tia sáng.

Nhưng tia sáng đó nhanh chóng bị chôn vùi sau khi cô nói câu tiếp theo.

"Nhưng chút thích này đối với tôi mà nói, không đáng một đồng."

Cô nhấn mạnh bốn từ cuối cùng.

"Tôi đã từng nói với anh, tôi muốn thi vào chuyên ngành mắt của Đại Học Y Tân Hải, nhưng điểm số quá cao, tôi phải tập trung một trăm phần trăm không một chút phân tâm mới có thể thi đậu. Nếu anh tiếp tục đứng ở đây làm phiền tôi, chút thích này sẽ nhanh chóng biến thành chán ghét."

“Trần Giang Dã.”

Cô đến gần anh một bước, bình tĩnh nhìn vào mắt anh, hỏi anh: "Anh muốn bị tôi ghét sao?”

Những lời này thật sự không giống lời nói dối.

Tân Nguyệt không biết Trần Giang Dã có tin hay không, nhưng ít ra hiện tại xem ra, anh hơi tin tưởng, nếu không... Anh sẽ không im lặng, cũng không làm gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề như vậy.

“Nói đi, Trần Giang Dã.”

Tân Nguyệt không cho anh cơ hội suy nghĩ.

“Tôi nói rồi.”

Giọng Trần Giang Dã lạnh lùng: "Em nghĩ em là ai?”

Anh đột nhiên bóp chặt cằm Tân Nguyệt, kéo mạnh về phía mình, hung ác nắm lấy xương hàm của cô, giọng điệu cũng vô cùng tàn nhẫn:

“Em chán ghét ông đây, hay là thích ông đây, ông đây không quan tâm.”

Anh thật sự rất mạnh tay, như muốn trả lại cô toàn bộ sự đau đớn quấy nhiễu trái tim anh, để cô biết rằng anh đau đớn cỡ nào.

Tân Nguyệt nhíu mày vì đau, nhưng cô vẫn không lùi bước, cũng không tránh ánh mắt hung ác của anh.

“Vậy anh quan tâm cái gì?”

Cô bình tĩnh hỏi anh.

Vẻ mặt Trần Giang Dã càng thêm lạnh lùng, đáy mắt bốc lửa giận, gân xanh hai bên huyệt thái dương đều nổi lên.

Anh dùng sức nghiến răng, từng câu từng chữ như bị nghiền nát hoàn toàn mới thoát ra khỏi kẽ răng:

“Em còn nợ tôi.”

Tân Nguyệt hít sâu một hơi: "Vậy tôi trả nợ anh, anh có thể biến mất khỏi tầm mắt tôi ngay bây giờ không?"

Ánh mắt Trần Giang Dã tối sầm lại, lửa giận trong đáy mắt càng thêm mãnh liệt.

“Em không thể trả nổi.”

“Tôi có thể trả.”

Giọng Tân Nguyệt chắc chắn.

Trần Giang Dã bị cô chọc giận hoàn toàn: "Em mẹ nó lặp lại lần nữa!”

“Tôi có thể trả!”

Tân Nguyệt lặp lại, giơ tay nắm chặt cổ áo anh, trừng mắt quát anh: "Không phải chỉ lên giường với anh một lần thôi sao?!”

Nói xong, Tân Nguyệt thấy rõ con ngươi Trần Giang Dã chợt co lại.

Anh chắc chắn không thể ngờ tới, cô có thể làm đến nước này.

Chỉ cần anh khỏe mạnh, không có gì to tát cả.

Sáng nay khi anh nói ra muốn cô lên giường một lần để trả nợ, Tân Nguyệt biết anh cố ý nói điều cô không thể làm để k*ch th*ch cô, không phải thật sự muốn cô dùng cơ thể để trả nợ.

Bây giờ, cô cũng dùng điều này để k*ch th*ch anh.

"Chỉ cần anh có thể cút, đừng cản trở mắt tôi, thế nào cũng được."

Trần Giang Dã như bị châm chọc, hai mắt đỏ ngầu.

Đôi mắt đỏ tươi của anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như một con dao sắc bén, giống như muốn xuyên qua toàn bộ cơ thể cô, nhìn xem cô có thật sự không muốn nhìn thấy anh hay không, muốn nhìn xem bản thân mình trong mắt cô có thật sự không đáng một đồng hay không.

Anh vẫn bóp mặt Tân Nguyệt, lực tay mạnh như muốn bóp nát xương cốt cô.

“Là em nói đó.”

Anh hung hăng nói với cô: "Đừng tưởng ông đây không làm được.”

Nói xong, anh kéo tay cô rời đi.

Khách sạn tốt nhất ở huyện Bồ gần đây, đi một chút là đến.

Có lẽ Trần Giang Dã đã đặt phòng ở đây trước khi vào thị trấn, anh không đến quầy lễ tân, kéo Tân Nguyệt đi thẳng vào thang máy.

Sau khi cửa thang máy khép lại, Tân Nguyệt nhìn bóng hình phản chiếu trên cửa, trái tim vốn tưởng rằng đã bình tĩnh bắt đầu đập điên cuồng.

Dọc đường đi, cô còn tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng.

Không phải chỉ lên giường một lần thôi sao?

Dù sao ngoại trừ anh, cô cũng sẽ không làm chuyện này với bất kỳ ai khác, cho anh thì cho anh vậy.

Nhưng khi chuyện này thật sự sắp xảy ra, cô vẫn không thể không chế được sự căng thẳng bên trong mình.

Trong không gian chật hẹp mà khép kín, tiếng tim đập thình thịch lớn đến mức không thể nào giấu được, Tân Nguyệt không biết Trần Giang Dã đứng ở phía trước có nghe thấy hay không.

Cô chỉ biết là, bắt đầu từ khi vào khách sạn, lực kéo của Trần Giang Dã càng lúc càng mạnh, cổ tay cô cũng đã ửng đỏ.

Suốt dọc đường, anh không nói chuyện với cô nữa, im lặng đến đáng sợ, toàn thân như bị bao phủ bởi một lớp sương mù nặng nề, cảm giác bị đè nén không tiếng động.

Huyện Bồ không có tòa nhà nào cao ba mươi tầng, khách sạn cao nhất cũng chỉ có bảy tầng, cửa thang máy khép lại không bao lâu thì mở ra, chỉ có người đang căng thẳng mới cảm thấy quá trình này dài đằng đẵng.

Cửa thang máy vừa mở, Trần Giang Dã lại lập tức kéo Tân Nguyệt ra ngoài, bước chân nặng nề mà nhanh chóng.

Chân anh dài, một bước gần một mét, Tân Nguyệt gần như phải chạy chậm mới có thể theo kịp.

Bên ngoài thang máy là một hành lang dài, đi được một nửa, Trần Giang Dã lấy thẻ phòng trong túi ra, đi thêm vài bước nữa, anh dừng lại, cầm thẻ phòng quẹt lên cửa.

“Soạt…”

Là âm thanh nhắc nhở mở khóa điện tử, sau đó là tiếng tay nắm cửa bị vặn mở.

Trần Giang Dã kéo Tân Nguyệt vào phòng, dùng chân đóng cửa lại.

Nghe "Rầm" một tiếng, cả người Tân Nguyệt run lên, trái tim cũng ngừng đập hai nhịp.

Cặp sách trên lưng bị kéo xuống, một giây sau, Tân Nguyệt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, người đã bị ném lên giường.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Tân Nguyệt chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cảm thấy một bóng đen lướt qua trước mắt, thuộc về người đó, lạnh lẽo và riêng biệt, hơi thở mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng ập tới.

Môi cô bất ngờ bị người đó m*t chặt.

Đối phương hôn cô một cách mãnh liệt, gần như c*n m*t trả thù cô, lực rất mạnh, như muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Trái tim Tân Nguyệt ngừng đập trong khoảnh khắc đó, nhiệt độ cả căn phòng lập tức tăng vọt, giống như vô duyên vô cớ bị người ta ném vào một mồi lửa, bùng cháy dữ dội ngay lập tức.

Hơi thở bị cướp đoạt, gáy bị giữ lại, cằm bị nâng lên cao hơn, đảm bảo cô không thể rút lui, cũng không thể cử động.

Sau đó, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, ngang tàn lướt qua từng chỗ một trong miệng cô, đồng thời cướp đoạt không khí trong phổi cô.

Không bao lâu, Tân Nguyệt cảm thấy không khí trong phổi gần như bị anh cướp sạch, cảm giác ngạt thở gần như chết chóc bao trùm lấy cô.

Bản năng sinh tồn khiến cô giãy dụa đánh Trần Giang Dã, nhưng Trần Giang Dã vẫn không dừng lại, anh dùng sức gặm c*n m** d*** yếu ớt và mẫn cảm của cô, cho đến khi miệng cô ngập tràn mùi máu tanh nồng, anh mới hơi nhả ra.

“Có thể ngu ngốc hơn nữa không?”

Anh th* d*c, miệng phát ra một tiếng cười nhạo lạnh lùng: "Con mẹ nó, mũi cũng có thể thở đấy."

Tân Nguyệt sửng sốt, gương mặt vốn đã đỏ bừng, giờ càng đỏ thêm.

Một tiếng cười nhạo lại vang lên, môi cô lại bị hôn.

Anh tấn công mạnh mẽ, như một tên tù nhân nóng nảy mất khống chế, lực hôn còn mạnh hơn trước.

Dù lần này Tân Nguyệt biết có thể thở bằng mũi, cô vẫn liên tục cảm thấy ngạt thở vì sự cướp đoạt điên cuồng anh, hơi thở hỗn loạn không chịu được.

Hơi thở của anh cũng ngày càng thô ráp và nặng nề.

Trong không khí chỉ còn lại tiếng thở gấp.

Không biết qua bao lâu, Tân Nguyệt cảm thấy toàn bộ sức lực đều bị anh rút cạn, cuối cùng anh buông tha cho cô.

Tân Nguyệt như một con cá bị sóng biển đánh lên bờ, nằm trên giường hít thở dồn dập.

Trong lúc hoảng hốt, cô cảm thấy bàn tay anh đang nắm gáy cô chậm rãi trượt về phía trước.

Hai tay anh nâng mặt cô, mũi chạm vào mũi cô, giữ khoảng cách gần như vậy nhìn vào đôi mắt có vẻ lơ đãng của cô, cổ họng phát ra hai tiếng cười, có chút ác liệt, lại lộ vẻ tàn nhẫn.

“Giờ em hối hận còn kịp.”

Anh nói.

Tân Nguyệt chỉ cảm thấy một ánh sáng trắng lóe lên trong đầu, một lát sau mới tỉnh táo lại.

Cô sẽ không hối hận, dù thế nào cũng không hối hận.

Tân Nguyệt ngước mắt nhìn anh, đáy mắt chứa đựng sự quyết tâm tuyệt không lùi bước.

Cô nhìn anh, hít sâu một hơi, sau đó không nói hai lời, ôm lấy khuôn mặt anh, chủ động hôn lên. Mặc dù động tác có chút vụng về, cô vẫn hôn rất mạnh, c*n m*t trả thù giống như anh, như thể không cam lòng yếu thế, anh cắn cô, cô cũng phải cắn lại, như một con thú non vừa chào đời nhưng lại vô cùng nóng nảy.

Mọi thứ đều hỗn loạn.

Hoang đường và mê loạn.

Trần Giang Dã bị động đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của cô vài giây, sau đó anh hôn lại cô càng mãnh liệt hơn. Hai người dường như biến không gian nhỏ bé này thành một chiến trường, lấy môi lưỡi làm đao kiếm, qua lại không ngừng, quyết tâm phân thắng bại.

Tân Nguyệt thấy mình sắp yếu thế, cô không do dự, dùng toàn bộ sức lực lật ngược lại, đè anh xuống dưới thân mình, vừa hôn vừa c** q**n áo anh.

Chỉ là, hành động này lại đột nhiên khiến anh nổi giận.

Anh mạnh mẽ đè cô xuống dưới thân mình lần nữa.

“Con mẹ nó, em muốn tôi đi như vậy sao?!”

Anh bóp mặt cô, gào lên trong cơn tức giận, hai mắt đỏ ngầu.

Tân Nguyệt há to miệng thở hổn hển, lồng ngực không ngừng phập phồng, ánh mắt lại bình tĩnh đến gần như lạnh lùng.

“Đúng.”

Cô nói.

Bàn tay đang nắm cằm cô siết chặt hơn, Tân Nguyệt đau đến mức kêu lên một tiếng, nhưng vẫn không né tránh ánh mắt hừng hực lửa giận của anh.

Trần Giang Dã nhìn cô chằm chằm, ngay cả hốc mắt cũng đỏ bừng, đôi mắt hẹp dài kia vốn luôn hé mở giờ đây đỏ ngầu và mở to, khuôn mặt hung dữ đến mức có thể giết người.

Dưới cảm giác áp lực như vậy, Tân Nguyệt vẫn không hề lùi bước, dùng toàn bộ ý chí để đối đầu với anh.

Hai người cứ như vậy giằng co bằng mắt, không khí trong phòng như ngưng đọng, lại dần dần đông lạnh thành băng.

“Tân Nguyệt.”

Cuối cùng, căn phòng tĩnh mịch vang lên giọng nói lạnh như băng của chàng trai.

Trần Giang Dã dùng sức nghiến răng nói với Tân Nguyệt:

“Ông đây trời sinh phản nghịch, em càng muốn ông đây đi, ông đây càng không đi.”

Nói xong, anh nắm lấy cổ áo Tân Nguyệt, kéo cô xuống giường.

“Cút!”

Tân Nguyệt lảo đảo vài bước mới vịn tường đứng vững.

Cô dựa vào tường quay đầu nhìn về phía anh, trong tầm mắt chỉ thấy một cái gối bị ném mạnh tới, kèm theo tiếng gào tức giận của chàng trai.

“Cút! Cút cho tôi!”

Tân Nguyệt đứng đó không nhúc nhích, những chiếc gối ném tới đều lệch hướng.

Cô nhìn chiếc gối đập vào tường rồi rơi xuống đất, ánh mắt ảm đạm.

Cô vẫn thất bại.

Đây đã là con át chủ bài của cô, nhưng anh không chấp nhận.

Cô không nghĩ ra cách nào khác để anh đi.

Ngay cả khi bị mù, cô cũng không có cảm thấy tuyệt vọng như lúc này, cả thế giới đều chìm xuống, trái tim truyền đến cảm giác đau đớn.

“Tôi mẹ nó bảo em cút!”

Trái tim lại đau nhói, Tân Nguyệt cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu, vẫn nhấc chân đi về phía cửa.

Trong phòng vang lên tiếng bước chân của cô, tiếng đeo ba lô, sau đó là tiếng mở cửa.

Cửa bị kéo ra được một nửa, thanh âm im bặt.

Tân Nguyệt đứng ở cửa, do dự thật lâu, cô vẫn xông vào bên trong nói một câu:

"Trần Giang Dã, nếu anh vì tôi đánh nhau mà bị thương, tôi sẽ không cảm kích anh, chỉ càng phiền loại người không biết tự lượng sức mình mà còn tự mãn như anh."

Cô nói xong, đóng cửa lại, rời đi.

Trong phòng, tĩnh lặng như chết chóc.

Trần Giang Dã ngồi bên giường, cả người âm trầm đến đáng sợ.

Không biết nghĩ đến điều gì, anh cười lạnh một tiếng, như châm chọc.

Lại một lát sau, anh lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.

“Alo, anh Dã.”

"Hôm nay tôi và Tân Nguyệt đụng phải đám người Hạ Mộng Nghiên kia, sau đó cô ấy muốn đuổi tôi đi, những người đó đã làm chuyện gì rất quá đáng sao?"

“Anh không sao chứ, tôi chưa từng nghe nói Hạ Mộng Nghiên có xung đột gì với con trai.”

“Vậy cậu có biết người nhuộm tóc vàng đi cùng cô ta không?”

“Người đó là học sinh trường Trung cấp nghề, hình như là em trai Thịnh Hàng.”

Trần Giang Dã nhíu mày: "Thịnh Hàng là ai?”

“Đúng rồi! Sao tôi lại quên người tên Thịnh Hàng này được chứ!”

Người ở đầu dây bên kia dường như vỗ mạnh vào đùi.

“Hắn ta làm sao?”

"Lúc cấp hai, hắn ta thích Tân Nguyệt, một hai muốn Tân Nguyệt phải làm bạn gái hắn ta, Tân Nguyệt mặc kệ, hắn ta đã để cho mấy cô gái ngày ngày bắt nạt Tân Nguyệt."

Trần Giang Dã nghe đến phần sau, lông mày càng nhíu chặt.

“Bây giờ hắn ta đâu?”

Giọng anh thấp và trầm, lạnh như băng, cách điện thoại cũng khiến người ta phải run rẩy.

"Giết người, đi tù rồi."

Vẻ mặt Trần Giang Dã phút chốc khựng lại.

Đầu dây bên kia thấy anh không nói gì, thử gọi một tiếng: "Anh Dã?”

Trần Giang Dã hoàn hồn.

“Cúp đây.”

Anh nhấn nút tắt máy.

Căn phòng lại một lần nữa yên tĩnh, chỉ còn tiếng của quạt gió vù vù phát ra từ điều hòa, giống như tiếng ồn của những dòng kẻ nhiễu đen trắng đan xen trên chiếc TV cũ.

Trần Giang Dã đứng dậy từ giường, đi đến bên cửa sổ.

Từ góc độ này có thể nhìn thấy cửa chính khách sạn, một bóng lưng quen thuộc đang ở đó, dường như đang chờ taxi đi ngang qua.

Anh nhìn cô, chợt nở nụ cười.

Đồ ngốc này.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tui đã nói không có hiểu lầm thì sẽ không có hiểu lầm đâu, trong lòng cả hai đều biết rõ.

Trần Giang Dã biết Tân Nguyệt cũng yêu anh.