Cháy Nắng

Chương 47: Cảnh trong mơ



“Phía trước là ký túc xá nữ đúng không?”

“Đúng vậy.”

Tài xế taxi dừng xe trước cửa ký túc xá nữ, Tân Nguyệt trả tiền rồi bước xuống xe, đeo cặp sách đi vào ký túc xá. Lúc này ký túc xá vắng tanh, bây giờ đã khá trễ, có lẽ mọi người đã lên lớp tự học để làm bài tập, ký túc xá rất yên tĩnh.

Tân Nguyệt đặt cặp sách xuống, ngồi bên giường, một cảm giác mệt mỏi nặng nề đột nhiên ập tới, Tân Nguyệt nhắm mắt lại, cả khuôn mặt chôn vào lòng bàn tay.

Cô chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy, từ cơ thể đến tâm hồn.

Bây giờ cô thật sự rất muốn ngủ một giấc, nhưng sắp đến giờ tự học buổi tối.

Sau một lúc, cô vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, đứng lên, ra ngoài ban công mở vòi nước chuẩn bị rửa mặt.

Cô chụm hai tay lại hứng nước rồi hất lên mặt.

“Xít…”

Cô đột nhiên hít sâu một hơi, bởi vì cảm giác đau đớn trên môi.

Chất lượng nước trong trường học không tốt lắm, chạm vào vết thương sẽ rất xót.

Lúc này Tân Nguyệt mới nhớ ra, môi cô không biết đã bị Trần Giang Dã cắn rách mấy chỗ.

Cô lau mặt, quay vào lấy một cái gương, hé môi dưới ra soi. Trong gương, cô thấy được vài vết thương ở bên trong và một vết rách lớn bên ngoài.

Tên khốn này.

Cô thầm mắng Trần Giang Dã một tiếng trong lòng.

Lúc này, tiếng xoay chìa khóa ở cửa truyền đến.

Tân Nguyệt đặt gương xuống.

Hồ Tư Vũ từ ngoài đi vào, có vẻ như cô ta tưởng phòng không có người, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tân Nguyệt ngồi ở đó, cô ta hoảng sợ.

“Ôi!”

Hồ Tư Vũ bị dọa đến mức phải vỗ ngực, hỏi Tân Nguyệt: "Sao cậu còn chưa lên lớp?"

“Lát nữa đi.”

Lúc Tân Nguyệt nói chuyện, Hồ Tư Vũ chú ý tới vết thương trên miệng cô.

“Miệng cậu làm sao vậy?”

Tân Nguyệt hơi khựng lại, quay mặt đi, nói: "Ăn cơm không cẩn thận cắn phải.”

"Tự mình có thể cắn thành như vậy?"

Tân Nguyệt không trả lời nữa, ánh mắt hơi né tránh.

Hồ Tư Vũ cảm thấy không đơn giản như vậy, nhưng cô ta không định hỏi tiếp.

Nhưng mà, cô ta lại phát hiện một điều rất kỳ lạ - -

Tân Nguyệt vậy mà không đội mũ!

"Sao hôm nay… Cậu không đội mũ?"

Tân Nguyệt lập tức sửng sốt, lúc này mới nhớ tới không biết mũ mình để đâu, thảo nào mấy người ở hành lang ký túc xá nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ như vậy.

Cô suy nghĩ một lúc, chắc là rơi ở trong phòng khách sạn của Trần Giang Dã.

Cô ảo não âm thầm cắn môi, kết quả lại đụng phải vết thương, đau đến khóe miệng co rút.

Hồ Tư Vũ chú ý tới biểu cảm liên tục biến hóa của cô, ánh mắt nhìn cô bắt đầu có chút khác thường.

Tân Nguyệt nhìn thấy biểu cảm của cô ta, tự hỏi không biết cô ta đang suy nghĩ lung tung cái gì, nhíu mày trả lời: "Quên đội."

“À…”

Hồ Tư Vũ cố ý kéo dài âm điệu.

Tân Nguyệt lười quan tâm cô ta, xoay người thu dọn cặp sách.

Hồ Tư Vũ trở về lấy đồ, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tân Nguyệt, cô ta cầm đồ ra ngoài.

Tân Nguyệt nhìn thời gian, quyết định ở trong phòng đến khi lớp học bắt đầu mới đến lớp. Bởi vì cô không đội mũ nên không muốn gặp quá nhiều người. Hà Tình biết tình huống của cô, cũng không trách cô thỉnh thoảng đến muộn một lần.

Buổi tối cuối tuần là thời gian tự học, học sinh ngoại trú học đến tám giờ bốn mươi, học sinh nội trú học đến chín giờ rưỡi.

Nói là tiết tự học, nhưng cơ bản mỗi tuần các tiết học này đều bị chiếm dụng để làm bài kiểm tra. Hôm nay mọi người còn cho rằng cuối cùng cũng có thể học mấy tiết tự học chân chính, kết quả nửa tiết học đầu tiên trôi qua, giáo viên Toán vẫn cầm đề thi đi vào, cả lớp học ngay lập tức k** r*n, có lẽ chỉ có Tân Nguyệt vẫn luôn mong chờ bài kiểm tra.

Hôm nay tâm trạng cô rất rối bời, thậm chí tiết tự học đầu tiên đã trôi qua được một nửa, cô cầm sách mà không đọc được chữ nào, chỉ có kiểm tra mới có thể giúp cô tập trung chú ý mà không suy nghĩ đến việc khác.

Sự xuất hiện của Trần Giang Dã có thể nhiễu loạn suy nghĩ của cô, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng đến kiến thức cô đã ghi nhớ trong đầu, cả bài kiểm tra cô làm rất suôn sẻ.

Khi còn cách thời gian nộp bài hơn bốn mươi phút, cô đã đặt bút xuống.

Mỗi lần thi Toán, chỉ cần cô đặt bút sớm, vậy chứng tỏ cô tin chắc bài kiểm tra này sẽ đạt điểm tối đa.

Tân Nguyệt lên bục giảng nộp bài trước rồi trở lại chỗ ngồi, nhất thời lại cảm thấy lo lắng.

Việc tập trung hoàn thành bài kiểm tra này đã tiêu tốn hết tất cả sự tự chủ của cô, cô biết hôm nay chắc chắn mình không còn tâm tư học tập, dứt khoát để mặc suy nghĩ bay xa.

Vị trí cô ngồi gần cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài đen kịt như con ngươi của người đó, cô không nhịn được suy nghĩ:

Bây giờ anh đang làm gì?

Ăn cơm chưa?

Tâm trạng khá hơn chưa?

Anh sẽ ở đây bao lâu?

Phải làm thế nào mới có thể khiến anh đừng đến chỗ hẹn, rời khỏi nơi này đây?

. . .

Từng câu hỏi quanh quẩn trong đầu cô, khiến lông mày cô càng nhíu chặt.

Đêm nay chắc chắn cô lại mất ngủ.

Cô biết mình sẽ mất ngủ nhưng không uống thuốc ngủ, về phòng rửa mặt xong thì kéo rèm che lên, mở mắt nằm ngẩn người trên giường.

Những câu hỏi cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô, có những câu trả lời đại khái có thể đoán được, có những câu nghĩ mãi thế nào cũng không ra, ví dụ như rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến Trần Giang Dã rời đi, rời đi một cách an toàn và tốt đẹp.

Người tùy ý như Trần Giang Dã, nếu như không phải anh tự nguyện, có lẽ không ai có thể ép anh làm bất cứ chuyện gì anh không muốn làm.

Vậy phải làm sao bây giờ…

Cô không muốn anh gặp chuyện.

Cô biết Trần Giang Dã rất giỏi đánh nhau, nhưng đối phương nhất định sẽ dẫn theo rất nhiều người.

Ba đánh một không chột cũng què, cô thật sự không rõ tại sao Trần Giang Dã lại đồng ý. Trong ấn tượng của cô, cho dù anh thật sự rất mạnh nhưng cũng không hề ngạo mạn tự tin quá mức. Đôi khi anh làm việc không có quy tắc, giống như một người điên, nhưng cũng là một người điên sáng suốt.

Tự tìm đường chết, việc này dù thế nào cũng không giống phong cách của anh.

Hơn nữa, còn trong tình huống cô biết được.

Điều này khiến cô không khỏi nghĩ, có phải anh đã có biện pháp đối phó hay không.

Trong anh luôn có một cảm giác thư thái, như thể dù anh có làm gì cũng đều chắc chắn sẽ thành công.

Hoặc là, anh chỉ đơn thuần là đang trả thù cô, muốn cô phải lo lắng cho anh.

Lúc nghĩ tới đây, bên ngoài vang lên tiếng nhạc bật loa ngoài rất lớn.

Lưu Linh và dì quản lý ký túc xá là họ hàng, cho nên bọn họ chưa từng sợ sẽ bị dì quản lý ký túc xá báo cáo, chỉ cần qua thời gian giáo viên kiểm tra đột xuất, bọn họ sẽ công khai lấy điện thoại ra chơi, nhưng bọn họ cũng không thường xuyên mở nhạc lớn, hôm nay hình như Lưu Linh nhắc đến chuyện này, và hỏi xem gần đây có ca khúc nào nghe hay không.

Tân Nguyệt vốn không có lòng dạ nào chú ý đến buổi giao lưu âm nhạc của họ, nhưng cô nghe được một đoạn giai điệu cùng ca từ quen thuộc - -

Hoa chấp nhận tàn lụi,

Gió chấp nhận kiếm tìm,

Vết thương trong lòng vẫn còn đó nhưng không sao hết,

Em tôn trọng quyết định của anh,

Anh sẽ được ai đó ôm chặt,

Hát bài nào đó để dỗ dành cô ấy vui.

. . .

Trùng hợp đó là bài hát Trần Giang Dã từng hát cho cô.

Nhưng lời bài hát hình như hơi khác, cô nhớ rất rõ ràng, hai câu cuối cùng, Trần Giang Dã hát là:

[Em sẽ được anh ôm chặt, hát bài nào đó để dỗ dành em vui.]

Là anh hát sai sao?

Hay là cô nhớ lầm?

Để xác minh điều này, Tân Nguyệt ngồi dậy mở nhật ký ra.

Trong nhật ký có viết:

[Em sẽ được anh ôm chặt, hát bài nào đó để dỗ dành em vui.]

Nhưng mà, khi cô nghe hết bài hát bên ngoài, lời bài hát lặp lại nhiều lần, tất cả đều là:

[Anh sẽ được ai đó ôm chặt, hát bài nào đó để dỗ dành cô ấy vui.]

Cho nên, là anh hát sai.

Vậy là anh nhớ lầm, hay là…

Giai điệu nhanh chóng kết thúc, chuyển sang bài hát tiếp theo.

Tân Nguyệt nhìn quyển nhật ký trong tay, chợt nở nụ cười.

Người biết ca hát dỗ dành cô vui vẻ, người sẽ vì thành toàn cho cô mà rời đi, làm sao có thể cố ý quấy nhiễu tâm trạng cô.

Anh đã từng ước nguyện dưới cây hòe, hy vọng ước mơ của cô có thể trở thành sự thật.

Vậy thì anh chắc chắn sẽ không cố ý để cô lo lắng cho anh, cũng chắc chắn sẽ trở lại bên cô một cách an toàn, không tổn hại gì.

Đúng.

Chắc chắn là vậy.

Anh là Trần Giang Dã.

là đại thiếu gia kiêu ngạo, tự phụ kia.

Anh có thể sẽ đánh nhau, nhưng tuyệt đối không bị đánh.

Nghĩ như vậy, Tân Nguyệt mới cầm thuốc ngủ bên cạnh lên uống.

Dưới sự trợ giúp của thuốc ngủ, ý thức nhanh chóng rời xa, cô rơi vào một giấc mơ yên tĩnh.

Trong mơ, chân trời là những đám mây lớn với ánh chiều tà đỏ rực.

Thỉnh thoảng có hai con chim bồ câu trắng bay qua bầu trời, lại hạ cánh trên những ngọn cây trong rừng, cành cây nhẹ nhàng rung rinh.

Cô đi trên con đường nhỏ trong núi, ven đường là những bông hồng dại nở rộ.

Ban đầu, xung quanh rất yên tĩnh, nhưng dần dần…

Cô nghe thấy tiếng ve kêu chỉ có mỗi khi hè đến.

Cô như được trở lại hai tháng trước, trở về mùa hè có anh.

Thế là, cô bắt đầu chạy trên con đường núi, bắt đầu tìm kiếm.

Cô băng qua từng bụi hoa hồng, từng dòng suối, trèo đèo lội suối, cuối cùng... Cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia ở cuối con đường núi, dưới ráng đỏ đầy trời.

Anh đứng đó, gió thổi bay ống tay áo màu trắng của anh, cũng làm rối mái tóc đen của anh.

Dù sao cũng đang ở trong giấc mơ, cô không hề ngần ngại chạy về phía anh.

Anh cũng mở rộng vòng tay, ôm lấy cô, rất chặt.

Cô vùi mặt vào ngực anh, được bao quanh bởi hương thơm trên người anh, trao đổi nhiệt độ cơ thể của nhau.

Lúc này, bầu trời đổ cơn mưa, mưa bóng mây trong suốt.

Những hồi ức thuộc về hai người bọn họ, toàn bộ như đều hòa vào trong giấc mơ này.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, còn anh cúi đầu.

Hai người nhìn nhau trong mưa.

Giống như ngày hôm đó, mưa làm ướt tóc anh, chảy từ sau tai theo sườn mặt xuống, qua môi anh, rồi rơi trên môi cô.

Dường như anh cũng nhận ra, cho nên nở nụ cười.

Sau đó, Tân Nguyệt cảm giác mặt mình bị một đôi tay nâng lên. Trong tầm nhìn của cô, anh nhắm mắt lại, tiếp tục cúi đầu, hôn lên môi cô.

Trong giây phút đó giấc mơ đột nhiên trở nên an tĩnh, tiếng ve kêu cùng tiếng nước chảy róc rách đều biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại tiếng nhịp đập trái tim của hai người.

Thời gian như bị nụ hôn này kéo dài vô tận, cho đến khi cảnh trong mơ dần dần phai màu, vỡ tan, bọn họ cũng chưa từng tách ra.

Cuối cùng…

Vào cuối giấc mơ, cô nghe thấy anh nói:

“Anh đã trở về.”

*

Sáu giờ sáng mùa đông, trời vẫn còn tối.

Tân Nguyệt mở mắt ra, rồi lại nhắm lại, như muốn trở lại giấc mơ.

Nhưng một lúc sau, cô vẫn rời giường.

Cô chỉ đánh răng và rửa mặt đơn giản, rồi chuẩn bị ra ngoài, chỉ lúc chuẩn bị ra ngoài mới soi gương một chút.

Vết thương trên miệng đã đóng vảy, nhưng trông còn dễ thấy hơn.

Vị trí này, vết thương này, thật sự rất khó để khiến người ta không nghĩ nhiều.

Ngày hôm qua, lúc đi vệ sinh, cô đã bắt gặp Hồ Tư Vũ đang nói chuyện với người khác, nói có phải cô bị mấy tên côn đồ kia cưỡng h**p rồi không.

Tân Nguyệt hít một hơi thật sâu, đặt gương xuống rồi đi ra ngoài.

Cô là người đầu tiên đến lớp.

Sau khi ngồi vào vị trí, cô lấy sách ra bắt đầu đọc, hơn mười phút sau, người trong lớp lần lượt tới.

Tiết tự học buổi sáng bắt đầu lúc bảy giờ mười lăm, thường thì tầm bảy giờ mọi người đều có mặt đông đủ. Bảy giờ hai phút, Hà Tình bước vào lớp, cầm thước gõ lên bục giảng.

"Yên lặng một chút, hôm nay chúng ta có một bạn học mới."

Nghe vậy, Tân Nguyệt rùng mình, dự cảm mãnh liệt nào đó đột nhiên ập tới.

Cô ngẩng đầu lên.

Lúc này, Hà Tình nhìn ra ngoài cửa, vẫy tay với người bên ngoài, nói: "Em vào đi."

Một người bước vào từ ngoài cửa, mặc áo thun đen thời trang, quần cargo rộng thùng thình cũng màu đen, ngoại trừ đôi đôi giày thể thao màu trắng dưới chân. Dường như toàn thân anh đều là một màu đen, từ tóc, đồng tử, ngay cả ánh mắt cũng tối tăm như màn đêm.

Lúc này, anh mắt đó nhìn xuyên qua toàn bộ lớp học, dừng lại trên người cô gái đang ngơ ngác ở hàng ghế sau.

Và, chỉ nhìn về phía cô.