Cháy Nắng

Chương 61:



[Không cần cảm ơn, nợ tôi là được.]

Tân Nguyệt nhìn dòng chữ này, bật cười trong lòng.

Tiếng bước chân vang lên ở cửa, người thứ ba vào lớp, sau đó là người thứ tư, người thứ năm… Các nam sinh, nữ sinh mặc đồng phục màu xanh trắng lần lượt bước vào lớp.

Tân Nguyệt đặt máy bay giấy vào trong ngăn bàn, lấy sách ra bắt đầu đọc, đợi đến khi nghe thấy bên cạnh có người hét lên "Hà Tình đến rồi, Hà Tình đến rồi", cô mới đặt sách xuống, đứng dậy đi về phía văn phòng.

Để tố cáo.

“Cô Hà.”

Cô đẩy cửa văn phòng đi vào.

“Ơi, sao thế em?”

Hà Tình đang dọn dẹp bàn làm việc.

Từ trước đến này, Tân Nguyệt đều nói thẳng vào vấn đề: "Em muốn nhờ cô nói chuyện với dì quản lý ký túc xá một chút, cho em dọn đến phòng trực ban còn trống kia để ngủ, em với ba bạn cùng phòng đã xảy ra xích mích."

Hà Tình ngạc nhiên vội hỏi: "Chuyện gì xảy ra?”

Tân Nguyệt kể lại chi tiết đầu đuôi sự việc cho Hà Tình nghe:

"Ngày hôm qua em trở về, phát hiện giường bị ai đó giội nước làm ướt hết. Bình thường lúc em về phòng, ba người bạn cùng phòng lúc này cũng còn ở căn tin ăn uống, nhưng ngày hôm qua bọn họ đều ở trong phòng, còn lén dùng điện thoại quay em. Em hỏi bọn họ ai làm ướt giường em, họ nói là người lớp mười hai, nhưng lại không dám theo em đi xem camera giám sát. Rất rõ ràng, người giội nước lên giường em chính là bọn họ, cho nên em cũng giội nước lên giường của bọn họ."

Nghe xong, Hà Tình kinh ngạc đến mức sửng sốt mất một lúc, sau đó tức giận nghiến răng, đập mạnh tay xuống bàn: "Mấy cái đứa này thật sự muốn làm loạn à!"

“Để xem lát nữa cô xử lý họ như thế nào!”

Hà Tình vô cùng tức giận, không thể tin được đây là việc mà học sinh của cô ấy có thể làm ra.

Tân Nguyệt đứng một bên, không nói thêm gì nữa.

Bỗng nhiên, Hà Tình như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt thay đổi: "Các em đã làm lớn chuyện như vậy, sao dì quản lý ký túc xá không gọi điện thoại cho cô?"

“Dì quản lý ký túc xá là họ hàng của Lưu Linh.”

Hà Tình bị chọc tức đến bật cười: "Còn có quan hệ này nữa à!”

Lúc này, cô ấy lại nghĩ đến một điều khác: "Giường các em đều ướt, vậy tối qua các em ngủ ở đâu?"

"Dì quản lý ký túc xá bảo bọn em đi tìm bạn học khác ngủ nhờ một đêm, rồi hôm nay xin nghỉ để ra ngoài mua chăn đệm, hoặc là nhờ phụ huynh đưa đến."

Nhân tiện, Tân Nguyệt cũng xin Hà Tình nghỉ: "Cho nên, chiều nay em muốn xin nghỉ để ra ngoài mua chăn đệm."

Hà Tình nhìn Tân Nguyệt, một tia đau xót thoáng qua trong đáy mắt. Cô ấy cũng không chú ý đến chuyện xin nghỉ, chỉ cau mày hỏi Tân Nguyệt: "Vậy em... Em tìm người khác xin ngủ nhờ sao?”

Tân Nguyệt hơi sững sờ, sau đó khẽ lắc đầu.

Đáy mắt Hà Tình bỗng ngập tràn hơi nước, cô ấy nhanh chóng chớp mắt mấy cái, quay đầu sang một bên. Một lúc sau cô ấy mới quay đầu lại nhìn Tân Nguyệt.

"Cô cho em nghỉ nửa ngày."

Cô ấy hít sâu một hơi, mở ngăn kéo lấy đơn xin nghỉ ra, vừa viết vừa nói: "Giờ này chắc các cửa hàng bán chăn đệm ở chợ nông sản đã mở cửa rồi, em ngồi xe ba gác đi mua đi, cô sẽ nói chuyện với quản lý ký túc xá, em về có thể chuyển phòng ngay, sau đó hãy ngủ một giấc thật ngon nhé."

Cô ấy viết xong đơn xin nghỉ, đưa cho Tân Nguyệt: "Thời điểm này quan trọng nhất chính là giữ gìn sức khỏe và tinh thần, em phải chú ý đến cơ thể của mình, hôm qua em mới phát sốt đấy."

Nói đến sốt, cô ấy tiện thể hỏi: "Đã hạ sốt chưa?"

“Đã hạ rồi ạ.”

Tân Nguyệt nhận đơn xin nghỉ, hơi cúi đầu cảm ơn Hà Tình: "Em cảm ơn cô Hà.”

“Đi đi.”

Tân Nguyệt cầm đơn xin nghỉ về lớp, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài.

Từ Tuấn Kiệt thấy cô đang cầm sách nhét vào cặp, hỏi: "Cậu thu dọn đồ đạc làm gì vậy?”

“Tôi phải về.”

“Về ký túc xá à?”

“Ừ.”

“Cậu không thoải mái à?”

Tân Nguyệt không muốn giải thích thêm, chỉ "Ừ" một tiếng.

Từ Tuấn Kiệt không tiếp tục hỏi nữa, nhích ghế sang để cô ra ngoài.

Có lẽ tiếng Từ Tuấn Kiệt nhích ghế làm phiền đến Trần Giang Dã, anh nhíu mày, sau đó mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Tân Nguyệt đi ra ngoài.

Anh nhìn Tân Nguyệt ra khỏi lớp, rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Sau khi Tân Nguyệt đi, Hà Tình bước vào lớp.

Cô ấy đi tới trước mặt Lưu Linh, Trịnh Miểu Miểu và Hồ Tư Vũ, gõ bàn của họ, bảo họ đến văn phòng chờ.

Lúc ấy, ba người đã biết Hà Tình tìm họ vì lý do gì, ai nấy đều có vẻ rụt rè, nơm nớp lo sợ, đứng dậy đến văn phòng.

Chờ cả ba bước vào văn phòng, Hà Tình nhìn chung quanh lớp một lượt, rồi vào theo theo bọn họ với vẻ mặt lạnh tanh.

Vào văn phòng, Hà Tình nén ánh mắt giận dữ lướt qua từng khuôn mặt của ba người.

Sau đó, cô ấy trở về vị trí làm việc của mình, cầm một quyển sách.

“Rầm - -”

Hà Tình đập mạnh quyển sách đang cầm xuống.

Ba người sợ tới mức run rẩy cả người.

Hà Tình chỉ nhìn bọ họ với vẻ mặt đầy thất vọng, tức giận nói: "Tôi đang tự hỏi sao thành tích của ba người các em lại sa sút nghiêm trọng như vậy, hóa ra là do tâm tư của các em đã không còn đặt vào việc học nữa, đúng không?"

“Chuyện vô đạo đức như vậy mà các em cũng làm được!”

Giọng Hà Tình đột nhiên cao lên, cô ấy cầm quyển sách đập mạnh một lần nữa.

“Cô ơi.”

Lưu Linh đột nhiên lên tiếng gọi cô ấy, âm thanh tuy nhỏ nhưng nghe ra không phục.

Hà Tình cũng không ngăn cô ta, nhìn cô ra với vẻ mặt "Tôi xem em định ngụy biện như thế nào".

Lưu Linh âm thầm hít một hơi, lấy can đảm nói: "Tối hôm qua bọn em chỉ không cẩn thận làm ướt giường của Tân Nguyệt, không biết Tân Nguyệt nói gì với mà cô lại nói bọn em như vậy."

“Không cẩn thận?”

Hà Tình cười lạnh một tiếng: "Được, em nói cho tôi biết, không cẩn thận như thế nào mà em ấy phải ra ngoài mua cả bộ chăn đệm mới?"

"Chỉ là... Em rửa chân xong, lúc bưng nước đi đổ không cẩn thận bị ngã."

Hà Tình nhìn Lưu Linh, ánh mắt càng ngày càng lạnh: "Hôm qua vừa tan học tôi đã đưa em ấy về, em rửa chân nhanh thế sao? Trước đây tôi đưa em ấy về chưa bao giờ thấy các em, sao hôm qua lại đúng lúc các em đi nhanh thế?”

Dưới ánh mắt của Hà Tình, Lưu Linh bắt đầu né tránh, giọng nói cũng lắp bắp: "Vâng… Là buổi chiều."

"Vậy sao các em không nói cho em ấy biết, để em ấy đi mua chăn đệm về thay sớm hơn, mà lại chạy nhanh về phòng ngủ chờ em ấy nổi giận với các em? Nói dối mà không suy nghĩ kỹ trước à?”

Hà Tình trừng mắt nhìn Lưu Linh, gần như sắp phun lửa.

Lưu Linh bị vạch trần lời nói dối, sợ tới mức không dám nói nữa, Hà Tình cũng không cho cô ta cơ hội nói nữa, tức giận nói tiếp: "Tôi thật sự không thể tin được ba em dám giở thủ đoạn đê hèn và ngu xuẩn này ngay trước mặt tôi, đã thế lại còn là học sinh của lớp 1!"

"Bao nhiêu người nhờ quan hệ muốn vào lớp này mà không được, nếu các em không muốn học nữa thì mau thu dọn đồ đạc rồi ra khỏi lớp cho tôi! Đừng có chiếm chỗ vô ích!”

Hà Tình giơ ngón tay chỉ vào bọn họ: "Các em còn nhớ thành tích lúc mới vào không? Còn nhớ mục đích tới đây là gì không?!”

Cả văn phòng tràn ngập tiếng mắng giận dữ của Hà Tình, ngay cả lớp học bên kia cũng có thể nghe thấy loáng thoáng.

"Đây không phải là lần đầu tiên tôi nói các em, tôi cho rằng các em chỉ là không có chí tiến thủ, không nghĩ tới các em đã hư hỏng đến mức này!"

“Hà Tình tôi có thể dạy ra loại người như các em, nói ra thật mất mặt!”

Hà Tình càng ngày càng kích động, cảm xúc đã hoàn toàn mất khống chế, cũng chẳng quan tâm lời nói của mình khó nghe cỡ nào.

Dù đám Lưu Linh đã từng bị cô ấy mắng vì thành tích sa sút quá nghiêm trọng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ bị mắng như vậy, cả ba đều bật khóc nức nở.

Nhìn nước mắt bọn họ rơi lã chã, Hà Tình không hề cảm thấy thương xót mà càng tức giận hơn: "Các em còn mặt mũi mà khóc à? Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho phụ huynh của các em, để họ nhìn rõ xem mình đã nuôi dưỡng ra cái thứ gì!”

“Cút về lớp cho tôi!”

Một lát sau, ba người họ đỏ mắt trở về lớp.

“Bọn họ làm sao vậy? Chọc Hà Tình tức giận đến mức này.”

“Tôi đoán có liên quan đến Tân Nguyệt.”

“Chắc chắn rồi, nếu không thì sao mới sáng sớm Tân Nguyệt lại đi như vậy.”

“Đệt, tôi con mẹ nó rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.”

. . .

Hầu hết mọi người trong lớp đều không còn tâm trí để đọc sách, ai nấy đều giả vờ đang đọc sách, nhưng thực tế đều đang bàn tán về chuyện này, cho đến khi Hà Tình vào lớp và nổi giận.

Để ngăn ngừa những người này tiếp tục thì thầm với nhau, cô ấy đi tuần tra trong lớp với vẻ mặt u ám. Khi đi đến phía sau phòng học, tất nhiên, cô ấy đã nhìn thấy Trần Giang Dã đang ngủ.

Hà Tình vẫn chưa nguôi giận, thấy có người ngang nhiên ngủ trong giờ tự học buổi sáng, cô ấy lại lập tức giận tím mặt, giơ tay đập mạnh xuống bàn của Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã từ từ mở mắt.

“Tiết tự học buổi sáng là để cho em ngủ sao?!”

Trần Giang Dã nói với vẻ mặt chưa tỉnh ngủ: "Không thoải mái lắm."

Hà Tình thấy sắc mặt anh đúng là hơi mệt mỏi, nhíu mày: "Sao vậy?”

“Nhà có việc, cả đêm không ngủ.”

Nghe vậy, Hà Tình không khỏi nghĩ đến những chuyện rất nghiêm trọng, vẻ mặt dần dần dịu lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Em muốn ngủ thì về ký túc xá ngủ đi."

“Dạ vâng.”

Trần Giang Dã đứng dậy.

“Buổi chiều quay lại lớp học đấy.”

“Vâng ạ.”

Trần Giang Dã không mang theo thứ gì, cứ thế đi ra ngoài.

Rời khỏi lớp học, anh không trở về ký túc xá ngay mà đi lên sân thượng.

Anh khép hơi đôi mắt đầy mệt mỏi, dựa người ban công sân thượng, gió lạnh thổi làm tay áo anh bay phần phật, lạnh thấu xương. Anh đón nhận cơn gió lạnh lẽo, ánh mắt luôn dừng ở cổng trường, như đang chờ người nào đó xuất hiện ở đó.

Mười mấy phút trôi qua trong tiếng gió gào thét, một bóng dáng màu xanh trắng xuất hiện ở cổng trường, lúc này anh mới xoay người, xuống tầng.

Ở cổng trường.

Tân Nguyệt xuống xe ba gác, tay xách hai túi lớn, một túi đệm, một túi chăn.

Túi rất nặng, nhưng Tân Nguyệt rất khỏe. Cô cầm hai cái túi lớn này, còn đeo cặp sách nặng chừng mười cân trên lưng, vẫn đi rất nhanh. Chỉ là con đường này thật sự quá dài, cô đi mãi mà vẫn chưa tới.

Cô không đeo găng tay, tay xách túi tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, lạnh đến tím tái. Cô không cảm thấy mệt nhưng cảm thấy lạnh, vì vậy khi đi qua tòa nhà giảng dạy thứ ba, cô dừng lại và xoa xoa tay.

Hơi nóng hướng về lòng bàn tay ngưng tụ thành sương trắng trong không khí, lượn lờ bốc lên, làm mờ tầm mắt. Xuyên qua màn sương, cô thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Tân Nguyệt ngẩn người.

Bây giờ đang là giờ học, sao anh lại ở đây?

“Xách không nổi?”

Chàng trai đi đến trước mặt cô.

Tân Nguyệt chớp mắt mấy cái, hỏi anh: "Sao anh lại ở đây?”

“Hà Tình bảo tôi về ngủ.”

"Cô ấy nghĩ anh bị ốm à?"

Trần Giang Dã "Ừ" một tiếng, ánh mắt dừng trên bàn tay bị đông lạnh của cô.

Anh hơi cúi người, dùng một tay nhấc hai cái túi lớn cô đặt trên mặt đất, liếc cô một cái rồi nói: "Tay lạnh thì mua găng tay đi, hà hơi thì có ích lợi gì, em cho rằng em thở ra tiên khí sao?"

Nghe câu nói của anh, Tân Nguyệt thở dài trong lòng.

Người này nói chuyện thật khó nghe, nhưng hành động thì luôn hiện hữu, luôn đáng tin cậy.

Một người rất mâu thuẫn, vô cùng mâu thuẫn.

Có lẽ đây chính là tsundere [*] chết tiệt trong truyền thuyết.

[*] Tsundere: dùng để chỉ những người có tính cách rất khó gần, ương ngạnh, nhiều khi hay nổi nóng với mọi người và hơi có phần khắt khe. Tuy nhiên điều đó chỉ để che giấu mặt nội tâm dễ thương, đa cảm và biết quan tâm đến người khác của họ mà thôi. Nói nôm na, tsundere là những người có tính cách kiểu “bên ngoài hống hách khó ưa, bên trong dịu dàng ấm áp”.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó lại thở ra, nhấc chân đi về phía trước, tiếp tục vừa đi vừa hà hơi vào lòng bàn tay, vừa xoa hai tay vào nhau..

Trần Giang Dã “hừ” một miệng, nhưng không nói gì nữa, xách đồ đuổi theo.

“Hôm nay em có nói với Hà Tình về việc đổi phòng ngủ không? Em cãi nhau với bọn họ to như vậy, lại còn tố cáo, sao còn ở chung một phòng được?”

“Tôi nói rồi, tôi đến phòng trực ban.”

“Phòng trực ban?”

"Đó là phòng tự học, ký túc xá nam của các anh chắc cũng có, nhưng bây giờ không khuyến khích làm phòng tự học nữa, nên đổi thành phòng trực ban, nói là phòng trực ban nhưng thật ra không có ai trực, phòng cũng trống không, không cho người ở, bởi vì đèn ở phòng đó không tự động tắt được, muốn tắt mở thì phải tắt ở trong phòng mới được.”

Nghe Tân Nguyệt nói xong, không biết Trần Giang Dã nghĩ đến điều gì, anh khẽ nhướng mày.

“Phòng trực ban của bọn em ở đâu?”

"Căn phòng đầu tiên anh nhìn thấy khi lên cầu thang."

Nghe vậy, đáy mắt Trần Giang Dã chợt lộ ra ý cười, vẻ mặt có phần.

Tân Nguyệt chú ý tới biểu cảm của anh, nhưng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước.

Mấy phút sau, hai người dừng lại trước ký túc xá nữ, Trần Giang Dã trả lại túi cho Tân Nguyệt.

Khi Tân Nguyệt đưa tay nhận lấy, anh đột nhiên nói: “Chiều tôi muốn ra ngoài ăn."

Tân Nguyệt ngước mắt nhìn anh, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Anh muốn ra ngoài ăn thì liên quan gì đến cô?

Cô còn chưa nói ra câu này thì nghe thấy anh nói tiếp:

“Em mời tôi.”

Tân Nguyệt: “...”

Quả nhiên có liên quan đến cô.

“Được.”

Cô đồng ý, mà cũng không thể không đồng ý, người ta đã thức suốt đêm để trông coi cô, nếu cô không mời thì thật không phải phép.

"Tôi vào trước đây, chiều gặp ở lớp."

“Ừ.”

Trở lại ký túc xá, Tân Nguyệt xin chìa khóa phòng trực ban từ dì quản lý ký túc xá rồi bắt đầu chuyển đồ.

Cô không có nhiều đồ đạc lắm, sắp xếp cũng gọn gàng, nhanh chóng đã dọn xong. Sau khi trải giường, cô xuống giường bưng chậu và dụng cụ vệ sinh cá nhân trên sàn lên, chuẩn bị đặt lên bồn rửa mặt bên ngoài.

Cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy cây long não bên ngoài ban công, ký túc xá nam đối diện, cùng người đó ở ban công đối diện.

Người đó dựa vào ban công hút thuốc, khói thuốc lượn lờ, giống như ngày đầu gặp gỡ, anh đứng dựa vào ban công tầng hai, nhìn cô qua làn khói trắng, rồi nhả một vòng khói thuốc về phía cô.

Tân Nguyệt ngẩn người.

Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một ngày- -

Ở trường học, cô mở cửa ra là có thể nhìn thấy người mình thích.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Về quan điểm "Kiềm chế”, những gì tôi nói trước đây có thể đã khiến mọi người hiểu lầm, tôi muốn giải thích một chút ở đây:

Tôi muốn viết về những cảm xúc mà cả hai đều cố gắng kiềm chế nhưng lại không thể kiềm chế hoàn toàn. Tình nồng khó lòng kiềm chế, họ sẽ tìm lý do để thành toàn cho mong muốn được ở bên cạnh đối phương của mình. Cả hai đều như vậy, nhưng bọn họ vẫn cố gắng kiềm chế.

Tân Nguyệt sẽ luôn tỉnh táo, và Trần Giang Dã cũng sẽ không quấy rầy Tân Nguyệt học tập.

Anh ấy sẽ bảo vệ bông hồng của mình và biến nó thành một mặt trăng vĩnh viễn không bao giờ lặn.