Tất cả đều không cần nói ra.
Tân Nguyệt đột nhiên hiểu vì sao lúc cô nói vị trí của phòng trực ban, đáy mắt anh lại có ý cười.
Anh biết cô sẽ ở đối diện anh.
Biết cô đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy anh.
Vậy anh sẽ ở đó đợi cô.
Người này…
Tân Nguyệt hít sâu một hơi, đặt chậu xuống, dùng khẩu hình để nói vài lời với anh.
Thị lực của Trần Giang Dã vô cùng tốt, anh có thể nhìn rõ khẩu hình của cô, cũng có thể đoán được ý cô muốn nói, cô nói:
“Mau về ngủ đi.”
Ký túc xá nam và nữ cách nhau một khoảng, Tân Nguyệt phải nheo mắt lại mới nhìn thấy biểu cảm của Trần Giang Dã, dường như anh nở nụ cười, dập điếu thuốc chỉ hút được một nửa vào gạt tàn đặt trên ban công, sau đó xoay người vào phòng.
Nhìn anh đi vào, Tân Nguyệt cũng trở về phòng.
Vốn dĩ còn vài thứ cần thu dọn, nhưng cô lại ngồi bên giường và ngẩn người một lúc. Cô cứ ngẩn người như vậy rồi bật cười một mình, cười đến ngây ngốc.
Khi nhận ra bản thân đang cười ngây ngô một mình, cô lắc đầu, rồi mới tiếp tục dọn dẹp.
Đồ đạc của cô thật sự ít. Cô giặt sạch đôi giày bị ướt trong ao, mang ga trải giường và quần áo bẩn đến phòng giặt quần áo, nhưng vẫn chưa kết thúc tiết học đầu tiên.
Tối hôm qua không biết là do thuốc men và cơ thể, hay là do phòng net quá ấm áp, cô ngủ rất ngon, giờ cũng không buồn ngủ, nhưng cô không có ý định trở về lớp học. Cô cảm thấy tiến độ ôn tập của các giáo viên quá chậm, sau khi bước vào giai đoạn ôn tập đầu tiên cô cũng rất ít nghe giảng, chủ yếu đều tự ôn tập theo tiến độ của riêng mình.
Hơn nữa, bất kể là giai đoạn ôn tập thứ nhất, giai đoạn thứ hai hay giai đoạn thứ ba, các giáo viên đều chỉ ôn tập những phần trọng điểm, nhưng nếu cô muốn đạt điểm tối đa thì không thể bỏ sót bất kỳ phần kiến thức nào.
Cô ở lại phòng ngủ, ôn tập đến tiết cuối cùng. Tân Nguyệt nhìn giờ, lại ôn tập thêm mười phút rồi bắt đầu cất sách vở trên bàn vào cặp. Hôm nay cô không có mặt ở lớp, vì vậy không thể đi cùng giáo viên đến căn tin của giáo viên, một mình cô cũng không tiện đến căn tin của giáo viên ăn cơm. Để tránh gặp phải đám người Hạ Mộng Nghiên, cô đành phải đến căn tin sớm một chút.
Sau khi thu dọn xong, cô đứng lên chuẩn bị ra ngoài ban công rửa tay.
Cô đẩy cửa ra, giống như buổi sáng, cô lại bất ngờ nhìn thấy Trần Giang Dã đứng ở ban công đối diện.
Dường như Trần Giang Dã đang chờ cô. Sau khi nhìn thấy cô, anh ra dấu tay với cô, ngón trỏ chỉ xuống cửa ký túc xá của cô.
Tân Nguyệt phản ứng lại sau hai giây, đoán rằng anh bảo cô đợi anh dưới đó
Cô giơ tay lên nói "OK" với anh.
Sau khi đi xuống, quả nhiên, cô thấy Trần Giang Dã cũng đi xuống.
Chờ anh đến gần, Tân Nguyệt nói trước: "Trưa nay tôi cũng mời anh nhé."
Trần Giang Dã không khách sáo với cô: "Đi.”
Hai người sóng vai đi về phía căn tin.
Đến căn tin, Tân Nguyệt hỏi anh: "Có phải anh chỉ ăn món đặc sản không?
Trần Giang Dã "Ừ" một tiếng.
Căn tin có nhiều quầy, trong đó có một quầy chuyên phục vụ các món đặc sản, vừa đắt lại vừa ít, nhưng hương vị quả thật ngon hơn rất nhiều.
Lúc này trong căn tin chỉ có những người có tiết thứ tư là tiết thể dục, hơn nữa bọn họ còn phải tập hợp nên không thể đi lấy cơm ngay bây giờ, vì vậy hai người không cần xếp hàng.
Tân Nguyệt và Trần Giang Dã đi tới quầy đồ ăn đặc sản.
“Anh muốn ăn cái gì?" Tân Nguyệt hỏi.
“Em chọn đi.”
Tân Nguyệt liếc anh một cái, rồi chỉ vài món: thịt bò xào, gà hầm, thịt xào ớt xanh, canh vịt nấu với củ cải, đều là những món không cay.
“Bốn món, bảy mươi hai tệ.”
Tân Nguyệt gật đầu, chuẩn bị lấy thẻ cơm ra để quẹt, một bàn tay lớn đã lấy thẻ quẹt trước cô.
Nghe thấy tiếng “bíp”, Tân Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Giang Dã: "Anh làm gì vậy? Không phải nói để tôi mời sao?”
Trần Giang Dã hỏi ngược lại: "Tôi nói để em mời khi nào?”
Tân Nguyệt nhớ lại, anh không nói, chỉ nói "Đi", làm cô cho rằng anh đồng ý.
"Em để dành tiền đó để chiều nay mời tôi đi."
Hai tay anh bưng ba đĩa thức ăn, nhướng mày nhìn Tân Nguyệt, "Còn đứng đó làm gì, bưng cơm."
Tân Nguyệt thở dài, bưng cơm lên đi theo anh.
Hai người tìm một góc ngồi xuống, trong căn tin không có học sinh lớp mười hai, nhưng trong trường học chắc không ai là không biết hai người bọn họ, cho dù không biết Trần Giang Dã cũng biết Tân Nguyệt, mà cho dù không ai biết bọn họ đi nữa, chỉ cần nhìn hai khuôn mặt này ngồi cùng một chỗ thì gần như tất cả mọi người đều chú ý đến bọn họ.
Cả hai đã sớm quen với việc bị người khác chú ý nên thản nhiên ăn cơm. Suốt bữa ăn, hai người không nói chuyện, cũng không có biểu cảm gì, nhưng chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy cực kỳ phấn khích.
“A a a a a a a hai người họ thật xứng đôi!”
“Siêu xứng đôi! Đúng là một cặp trời sinh! Một sự kết hợp thần tiên!”
"Trường chúng ta được vị đại sư nào khai quang mà lại có thể đồng thời xuất hiện hai người có nhan sắc đỉnh nóc kịch trần như thế này!"
“Hai người họ đang yêu nhau à? Có phải đang quen nhau không?
“Chắc chắn luôn! Trông có vẻ như đã thành một cặp vợ chồng già rồi!”
"Tôi nghe nói Trần Giang Dã chuyển đến đây vì Tân Nguyệt, nói không chừng hai người đã yêu nhau từ lâu rồi."
“A a a a a đây chính là vì yêu mà chuyển trường sao!? Cứu mạng!”
Khi những nữ sinh kia nói ra những từ "Vì yêu mà chuyển trường", động tác nhai nuốt của của Tân Nguyệt và Trần Giang Dã đồng thời ngừng lại, sau đó đồng thời ngước mắt nhìn về phía đối phương.
Trần Giang Dã dường như đang cười, mà khi Tân Nguyệt nhìn thấy ý cười trong đáy mắt anh thì cô không cười nổi, cả khuôn mặt bỗng chốc nóng lên.
Cô biết anh nghe thấy, anh cũng biết cô nghe thấy.
Chỉ nhìn nhau một giây, cô đã vội vàng cúi đầu xuống.
Ai có thể chịu nổi, khi nghe những lời như vậy chứ?
Biết rõ trong lòng là một chuyện, bị người ta nói ra lại là một chuyện khác.
Tân Nguyệt thật sự không muốn mình trông giống cô gái nhỏ thẹn thùng, sơ hở là đỏ mặt. Trước khi gặp anh, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ như vậy, cô cảm thấy không phải da mặt mình quá mỏng, thiếu nghị lực, mà chính vì những việc liên quan đến anh, Trần Giang Dã, đều quá khiến người ta động lòng.
Trần Giang Dã không lấy chuyện này chế nhạo cô, coi như không nghe thấy, tiếp tục ăn cơm, anh ăn rất ngon miệng.
Anh đã đi lấy thêm cơm ba lần, chờ ăn xong và lên tầng cùng Tân Nguyệt thì vừa đúng lúc tan học.
Mọi người đều chạy ra ngoài, chỉ có anh và Tân Nguyệt đi vào trong.
Rất nhanh, lớp học chỉ còn lại hai người họ.
Trong phòng học yên tĩnh chỉ còn tiếng bút viết sột soạt.
Tân Nguyệt đang đọc sách, người đang viết chỉ có thể là Trần Giang Dã.
Tân Nguyệt lén quay đầu lại nhìn, Trần Giang Dã đang làm bài tập, anh nhíu mày như đang suy nghĩ.
Anh thật sự đang cố gắng học tập.
Ngày đó anh nói, anh bắt đầu học là hai tháng trước, điều này khiến Tân Nguyệt không nhịn được mà nghĩ:
Trần Giang Dã chuyển trường vì cô, học tập cũng vì cô sao?
Tân Hải không chỉ có trường đại học y rất tốt, mà còn có nhiều trường đại học hàng đầu.
Trường tốt nhất, cách Đại học Y Tân Hải không xa.
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Tân Nguyệt cúi đầu, cười nhẹ.
Trần Giang Dã của cô thật sự rất tốt.
*
Buổi chiều.
Tiếng chuông tan học tiết cuối cùng vừa vang lên, giáo viên còn chưa nói tan học, đã có người chuẩn bị lao ra ngoài.
Đến cả việc ăn cơm mà không nghiêm túc, chắc chắn có vấn đề về tư tưởng.
Khi mọi người gần như đã đi hết, Tân Nguyệt và Trần Giang Dã mới lần lượt đi ra ngoài.
Hai người đều tìm Hà Tình để xin đơn xin phép nghỉ, một người nói cần mua thêm đồ, một người nói ra ngoài mua ít thuốc. Hà Tình cũng không nghi ngờ hai người họ ra ngoài cùng nhau.
Trần Giang Dã đến trường Trung học Đan Hồ mới vài ngày, đã ra ngoài không ít lần nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ra ngoài từ cổng trường một cách công khai.
Sau khi hai người xuống tầng thì không còn kiêng dè nữa, họ cùng nhau ra khỏi cổng trường.
“Anh muốn ăn ở đâu?”
“Em quen thuộc huyện Bồ, em chọn đi.”
Tân Nguyệt liếc anh một cái: "Anh thấy tôi giống người thường xuyên ra ngoài ăn sao?”
Trần Giang Dã “chậc” một tiếng: "Vậy thì ăn ở chỗ cũ đi.”
“Chỗ cũ nào?”
“Lẩu khô.”
Quán lẩu khô kia ở trong một con hẻm trên đường Dục Tài, cách trường học không xa, hai người đi bộ đến đó.
Lần này, Tân Nguyệt không cho Trần Giang Dã cơ hội giành trả tiền, vừa gọi đồ ăn xong đã đi thanh toán ngay. Khi đến quầy thu ngân, cô nhìn Trần Giang Dã với ánh mắt như phòng trộm, khiến anh bật cười.
Hôm nay không phải cuối tuần, quán không đông lắm, đồ ăn được mang lên rất nhanh, hai người ăn xong vẫn còn sớm, nên họ cũng từ từ đi bộ về trường.
Ra khỏi quán lẩu khô là một cửa hàng dịch vụ viễn thông, lúc đi ngang qua, Trần Giang Dã không biết nghĩ tới điều gì, anh nghiêng đầu nói với Tân Nguyệt: "Ở đây chờ tôi một lát."
Nói xong, anh bước vào.
Tân Nguyệt cho rằng anh muốn mua linh kiện điện thoại hoặc là điện thoại xảy ra vấn đề phải sửa, ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ anh.
Nhưng Trần Giang Dã vào trong khá lâu mà vẫn chưa ra, bên ngoài rất lạnh, đứng yên lại càng lạnh.
Tân Nguyệt thường chỉ làm ổ trong lớp không ra ngoài, nên chỉ khi về nhà cô mới đeo khăn quàng cổ. Lúc này, chiếc cổ thiên nga thon dài và mảnh mai hoàn toàn lộ ra bên ngoài, lạnh đến mức cô run lên từng đợt.
Cô đưa mắt nhìn vào bên trong, thấy Trần Giang Dã ghé sát vào quầy, đoán rằng anh sẽ không ra ngoài ngay, bèn nhét cả hai tay vào trong ống tay áo, rụt cổ lại, rồi dậm chân đi qua đi lại trước cửa hàng giao dịch viễn thông.
Trần Giang Dã ngây người trong đó mười phút vẫn chưa ra.
Tân Nguyệt vừa đi qua đi lại bên ngoài vừa nhìn vào trong. Cô luôn cảm thấy anh như đang làm chuyện gì xấu xa, nếu không sao anh lại bỏ mặc cô ở bên ngoài trong tiết trời lạnh buốt như vậy. Nếu anh chỉ sửa điện thoại hay gì đó, chắc chắn anh sẽ để cô vào cùng.
Chẳng lẽ là anh xem phim kh.iêu d.âm làm điện thoại nhiễm virus?
Tân Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao, cuối cùng thậm chí cô còn khẳng định chắc nịch, ngoại trừ lý do này, cô không thể nghĩ ra lý do nào khác để anh bỏ mặc cô trong gió lạnh.
Vì vậy, chờ đến khi Trần Giang Dã đi ra, ánh mắt Tân Nguyệt nhìn anh rất là khinh bỉ.
Mà dưới ánh mắt khinh bỉ của cô, Trần Giang Dã lấy một chiếc điện thoại ra đưa cho cô.
“Cầm lấy.”
Tân Nguyệt vô thức nhận lấy điện thoại, vẻ mặt hiện lên đầy dấu chấm hỏi.
Trần Giang Dã: "Mua cho em.”
"? ? !"
Giờ đây, khuôn mặt Tân Nguyệt đầy dấu chấm hỏi và dấu chấm than.
Trần Giang Dã cúi đầu, nhìn xuống cô từ trên cao xuống, không cảm xúc nói với cô: "Đừng nghĩ nhiều, cũng đừng tự mình đa tình, tôi chỉ lười chơi trò đánh đố với em thôi, sau này có vấn đề gì thì gửi Wechat."
“Không phải, Trần Giang Dã…”
Tân Nguyệt đang muốn nói gì đó, Trần Giang Dã ngắt lời cô: "Mua cho em thì em cứ cầm đi, kích hoạt rồi không trả lại được."
Tân Nguyệt bị chặn lại, không nói gì, chỉ nhìn anh, nhìn khoảng một phút. Trong một phút đó, cô như đang tiêu hóa sự thật này, sự ngạc nhiên trong mắt dần hạ xuống, sự tức giận dâng lên.
Cuối cùng, cô tức giận nghiến răng nói: "Bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho anh.”
"Tôi nói rồi, tôi chỉ lười chơi trò đánh đố với em, tôi bỏ tiền ra để mua sự tiện lợi cho mình, không cần em trả tiền cho tôi. Nếu em để ý như vậy, thì sau này em chỉ dùng cái điện thoại này để liên lạc với tôi thôi, đừng dùng những chức năng khác là không được rồi."
Tân Nguyệt phát hiện miệng anh thật sự lợi hại, cô lại không thể phản bác.
“Còn nữa, nhớ kỹ.”
Anh nói thêm: "Đối với tôi mà nói, những gì có thể mua bằng tiền đều không phải là vấn đề."
Anh nhướng mày: "Hiểu chưa?”