Cháy Nắng

Chương 73:



"Bố mẹ?"

Trần Giang Dã cười lạnh: "Họ không xứng."

Lúc này, Tân Long mới nhớ ra, trước đây Trần Giang Dã đã từng nói mẹ bỏ rơi anh năm anh sáu tuổi để ra nước ngoài tìm người tình.

Quả thật không xứng làm mẹ.

Gần đây, mặc dù bên ngoài Tân Long vẫn tỏ vẻ không hài lòng với Trần Giang Dã, nhưng trong lòng đã coi anh là con rể tương lai của mình, nên ông không ngần ngại mà hỏi thẳng: "Vậy bố cháu thì sao?"

Trần Giang Dã liếc nhìn Tân Nguyệt, như muốn bảo cô nghe cho rõ, anh sẽ không nói lại với cô một lần nào nữa.

Tân Nguyệt nhìn anh, vẻ mặt như muốn nói: "Tôi đang nghe."

Trần Giang Dã bắt đầu nói:

"Ngày cháu đuổi theo mẹ rồi bị xe đâm trúng, hôn mê trong bệnh viện một tháng mới tỉnh lại. Nhưng khi cháu tỉnh dậy thì trong phòng không có ai. Người đầu tiên bước vào là y tá đã phụ trách chăm sóc cháu trong khoảng thời gian đó. Cháu nghe thấy cô ấy gọi điện cho ai đó, nói rằng cháu đã tỉnh, cháu tưởng Trần An Lương sẽ đến, nhưng không."

Anh nhìn Tân Long, nói thêm: "Trần An Lương là bố cháu."

Sau đó, anh tiếp tục: "Ngày hôm đó, người đến là dì của cháu, Trần An Lương không đến, và chưa bao giờ đến. Cháu phải nằm viện mười tháng. Trong mười tháng đó, ông ta không đến dù chỉ một lần..."

Lúc đó, anh nghe thấy dì mình gọi điện cho Trần An Lương cãi nhau rất nhiều lần. Dì chỉ muốn Trần An Lương đến thăm anh thôi, nhưng ông không đến, nên hai người mới cãi nhau.

Ban đầu, dì anh còn tìm lý do để bào chữa cho việc Trần An Lương không đến thăm anh, sau đó thì không nói gì nữa, thậm chí còn cố ý không nhắc đến người này.

Trần An Lương luôn không thích anh, từ nhỏ anh đã biết điều đó.

Dù anh chỉ mới sáu tuổi, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự chán ghét của Trần An Lương qua những thái độ cố gắng che giấu, không phải anh quá nhạy cảm, mà là sự chán ghét trong mắt ông ta không thể che giấu nổi.

Trần An Lương và mẹ anh, Mạnh Hà, kết hôn vì mục đích thương mại, không có tình yêu. Vào đêm trước ngày cưới, Mạnh Hà còn ở trên giường với người đàn ông khác trong khách sạn, và Trần An Lương cũng biết việc này.

Về phần vì sao anh biết được điều này, đó là vì anh đã nghe bọn họ cãi nhau.

Sau này, Mạnh Hà mang thai, Trần An Lương từng nghi ngờ đứa bé trong bụng bà ta là con hoang của người khác, và chỉ đồng ý để Mạnh Hà sinh anh sau khi xét nghiệm DNA.

Có lẽ ông trời đang trêu đùa anh, rõ ràng anh là con trai của Trần An Lương, nhưng anh chẳng giống Trần An Lương chút nào. Ngược lại, khuôn mặt anh lại có phần giống với người bạn trai cũ lai Trung - Anh của Mạnh Hà.

Có lẽ đây cũng là lý do ánh mắt Trần An Lương nhìn anh luôn mang theo sự chán ghét không thể che giấu.

Sau đó, ông nội anh lâm bệnh nặng, Trần An Lương tiếp quản công ty.

Trần An Lương là một thiên tài kinh doanh, chỉ trong sáu năm đã khiến Tập đoàn Hằng Viễn lớn mạnh gấp nhiều lần, không cần dựa vào sự hỗ trợ của nhà họ Mạnh nữa.

Trong sáu năm đó, Trần An Lương còn từng chút một cắt đứt mọi quan hệ kinh doanh với nhà họ Mạnh.

Khi không còn liên quan về mặt thương mại, Trần An Lương và Mạnh Hà, hai người đã chán ngấy nhau từ lâu, cuối cùng cũng không cần phải duy trì cuộc hôn nhân không tình yêu này nữa.

Mạnh Hà quyết định ra nước ngoài tìm người bạn trai cũ mà bà ta luôn nhớ nhung, bỏ lại anh lúc đó mới sáu tuổi và cắt đứt quan hệ với nhà họ Mạnh.

Anh không thể biết được liệu Mạnh Hà có biết anh gặp tai nạn xe hơi, suýt nữa mất mạng hay không, nhưng dù có biết hay không thì bà ấy cũng không bao giờ quay lại, thậm chí không gọi có lấy một cuộc điện thoại, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới mà bà ta vô cùng căm ghét.

Trong mười tháng nằm viện, anh chưa bao giờ quên bất cứ điều gì lại không thể nhớ nổi mình đã phải chịu đựng nỗi đau thể xác và cú sốc tâm lý khi bị bố mẹ ruột ruồng bỏ như thế nào. Dù sao thì anh cũng không chết, chỉ là tính cách của anh dường như đã thay đổi kể từ đó.

Ngày anh xuất viện, dì anh hỏi anh, muốn về nhà hay muốn về với dì.

Anh đáp: "Về nhà."

Dì anh không nói gì, đưa anh về nhà, dù thế nào đi chăng nữa, đó vẫn là nhà của anh, và một ngày nào đó anh cũng sẽ trở về.

Ngày đó, khi anh vừa tròn bảy tuổi, anh đã chuẩn bị đón nhận khuôn mặt lạnh lùng của Trần An Lương, nhưng anh không bao giờ ngờ rằng, những gì anh nhìn thấy lại là một Trần An Lương với nụ cười rạng rỡ.

Nhưng nụ cười của ông ta không phải vì anh, mà là vì đứa trẻ sơ sinh trong vòng tay của một người phụ nữ trẻ bên cạnh.

Đứa trẻ sơ sinh trông có vẻ đã được vài tháng tuổi, có nghĩa là, chẳng ai sạch sẽ hơn ai, cả hai người họ đều nóng lòng muốn bỏ lại anh như một gánh nặng, và bắt đầu một gia đình mới.

Thật là nực cười.

Khi anh nằm trên giường bệnh, không biết sống chết ra sao, Trần An Lương lại vui mừng khi được làm bố, hân hoan chờ đón sự ra đời của một sinh mệnh mới.

Trong vô số ngày đêm trằn trọc vì nỗi đau thể xác và tâm lý, Trần An Lương đang bận rộn chăm sóc người vợ mới cưới đang mang thai.

Có lẽ Trần An Lương muốn anh chết.

Lúc đó anh đã nghĩ vậy.

Đây không phải là suy đoán của anh, mà là niềm tin chắc chắn.

Chắc chắn Trần An Lương chỉ mong anh chết quách đi cho xong, nhưng anh đã sống sót và quay trở lại.

Ngày hôm đó, nụ cười trên mặt Trần An Lương đã biến mất ngay khi nhìn thấy anh, nếu biểu cảm của ông ta không thay đổi nhanh như vậy thì đã không khiến người ta đau mắt đến thế.

Nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của Trần An Lương, anh vẫn bước vào ngôi nhà đó, ngôi nhà mà anh chẳng hề thuộc về.

Lỗi không phải ở anh, không có lý do gì để anh phải rời đi.

Bọn họ càng thấy chướng mắt, anh càng muốn đứng giữa bọn họ và cản trở ánh mắt của bọn họ, những con người đó không xứng có một gia đình hạnh phúc và vui vẻ như vậy.

Kể từ khi Trần An Lương quyết định để anh xuất hiện trên thế giới này, thì bất kể anh có giống người tình của Mạnh Hà hay không, cả ông ta và Mạnh Hà đều nên chịu trách nhiệm với anh.

Dù sao, không ai hỏi ý anh có muốn được bọn họ sinh ra hay không.

Từ đó, anh như biến thành một con chó điên, xé nát mọi thứ liên quan đến gia đình này.

Không ai có thể sống yên ổn.

Trần An Lương chỉ cần về nhà là sẽ bị anh làm cho tức đến mức suýt chết, thậm chí người mẹ kế phải đối mặt với anh hàng ngày còn bị tra tấn đến mức phát điên. Không phải bọn họ chưa từng nghĩ đến việc dọn đến một nơi khác sau lưng anh, nhưng ngày hôm sau anh lại xuất hiện tại nơi ở mới của họ.

Lúc đó anh còn nhỏ, tất nhiên không có khả năng khiến bọn họ dù muốn cũng không thể bỏ anh đi được. Ngay cả dì của anh cũng cảm thấy đây là quả báo mà Trần An Lương đáng phải nhận.

Sự tra tấn lẫn nhau kéo dài nhiều năm. Trần An Lương không biết phải làm sao ngoài việc phớt lờ anh. Sau đó, ông ta thể hiện tình yêu to lớn với em trai Trần Dụ Châu trước mặt anh như một sự báo thù.

Không biết Trần Dụ Châu có phải bị ảnh hưởng bởi gia đình bạo lực này, hay bản chất vốn đã xấu, nhưng khi còn ở độ tuổi "Nhân chi sơ, tính bản thiện", cậu ta đã có một trái tim cực kỳ đen tối, thậm chí còn thích tra tấn và giết hại động vật.

Đây có lẽ là quả báo. Khi mới sáu tuổi, Trần Dụ Châu bất ngờ được chẩn đoán mắc bệnh tim, và đây là một căn bệnh tim mà y học hiện tại hoàn toàn không thể chữa khỏi, chỉ có thể duy trì sự sống bằng những loại thuốc đắt đỏ.

Lúc này, Trần An Lương rất hoảng sợ, vì ông đã đã nhờ đại sư xem, đại sự nói rằng con nối dõi của ông ta rất ít, cả đời chỉ có hai người con trai.

Quả thực là như vậy. Trong nhiều năm qua, Trần An Lương đã cố gắng sinh thêm vài đứa con, nhưng không thể khiến ai mang thai nữa, ngay cả bỏ tiền làm thụ tinh ống nghiệm cũng không thành công.

Giờ đây Trần Dụ Châu lại mắc bệnh tim, vậy thì chỉ còn lại anh.

Trong mười hai năm kể từ khi Trần An Lương tiếp quản tập đoàn Hằng Viễn, chuỗi công nghiệp của tập đoàn không ngừng mở rộng và thâm nhập sâu vào hầu hết mọi ngành nghề trong đời sống của người dân, từ truyền thông kỹ thuật số, điện ảnh và truyền hình, trò chơi, âm nhạc, tài chính, giáo dục, ăn uống, y tế đến nông nghiệp… Tất cả những gì bạn có thể nghĩ đến, cơ bản Hằng Viễn đều có liên quan.

Một đế chế thương mại khổng lồ do Trần An Lương tự tay tạo dựng, ông ta không thể giao nó cho người ngoài.

Ngoài anh, Trần An Lương thậm chí không có con cháu huyết thống nào trong vòng ba thế hệ đổ lại. Dì của anh đã kết hôn nhưng không có ý định sinh con.

Vì vậy, Trần An Lương lại chạy đến để lấy lòng anh.

Trần An Lương tưởng rằng anh sẽ không nghĩ đến chuyện ông ta cần người thừa kế này, còn diễn một màn kịch ăn năn hối lỗi.

"Trong mắt ông ta, cháu không phải là con trai của ông ta, mà chỉ là một công cụ có chút huyết thống. Nếu Trần Dụ Châu không mắc bệnh tim, ông ta thậm chí còn chẳng nhìn cháu lấy một lần."

Trần Giang Dã cười lạnh khi nói những lời này, sau đó ngước mắt lên nhìn Tân Long và hỏi: "Chú, người như vậy có xứng đáng làm bố không?"

Tân Long nghe xong, siết chặt nắm đấm, chửi: “Bố cháu đúng là không ra gì!"

"Không đúng."

Ông sửa lại: "Cái người tên Trần An Lương này thật không ra gì!"

"Đừng về nữa, sau này mỗi dịp Tết cứ đến nhà bọn chú. Chú sẽ làm bữa cơm tất niên cho cháu, nấu bánh trôi cho cháu. Tay nghề nấu nướng của chú cũng không thua kém gì đầu bếp của khách sạn lớn ở Thượng Hải đâu!"

Tân Long hơi xúc động, không nhận ra những lời mình nói có ý nghĩa gì.

Tết là thời gian gia đình sum họp, nhưng ông nói:

Sau này mỗi dịp Tết cứ đến nhà bọn chú.

Chú sẽ làm bữa cơm tất niên cho cháu.

Chú sẽ nấu bánh trôi cho cháu.

Trần Giang Dã nhìn Tân Long, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ.

Chưa có ai nói với anh những điều này, cũng chưa có ai làm bữa cơm tất niên hay gói bánh trôi cho anh.

Đột nhiên, anh mỉm cười.

"Chú, đã nói thì không được nuốt lời đâu đấy."

Tân Long sửng sốt một lúc mới nhận ra mình đã nói gì. Ông ngượng ngùng sờ mũi, liếc nhìn Tân Nguyệt một cái, không nói gì thêm.

Tân Nguyệt không để ý đến ánh mắt của Tân Long, cô chỉ nhìn Trần Giang Dã, cô vẫn luôn nhìn anh.

Khi anh nói về quá khứ của mình, vẻ mặt anh đầy mỉa mai, ánh mắt lạnh lùng, không hề buồn bã, chỉ cảm thấy buồn cười.

Nhưng Tân Nguyệt lại cảm thấy buồn.

Cuối cùng cô cũng hiểu được sự chán ghét trong đáy mắt anh đến từ đâu.

Anh và bố anh có quan hệ máu mủ, nhưng người bố đó chỉ dành cho anh sự chán ghét, điều tốt duy nhất lại là vì muốn lợi dụng anh, là tình thương giả dối. Còn mẹ anh, bỏ lại tất cả để theo đuổi tình yêu của riêng mình, cũng đã bỏ rơi anh.

Trong mắt anh, tình thân ấm áp nhất trên đời lại là thứ tình cảm ghê tởm nhất, còn tình yêu đẹp đẽ nhất, trước đây đối với anh cũng chỉ là một sự mỉa mai vô cùng.

Vậy cuộc sống này còn gì đáng giá nữa?

Trên xe, trên đường về, anh nói rằng cuộc sống của anh không thảm, không cần sự đồng cảm của cô. Quả thực, cuộc sống của anh không tệ, thậm chí có thể nói là rất tốt. Sinh ra trong một gia đình như vậy, mặc dù quan hệ với gia đình không tốt, nhưng có lẽ mọi nhu cầu về vật chất đều được thỏa mãn.

Càng như thế, cuộc sống đối với anh chẳng còn gì để mong đợi.

Chẳng trách… Anh luôn nói nhàm chán.

Chẳng trách, dù anh rõ ràng là con cưng của trời, nhưng lại để bản thân mình sa sút, đắm chìm trong hận thù từ khi mới sáu tuổi, cảm xúc lúc nào cũng tiêu cực, làm sao anh có thể kỳ vọng gì ở bản thân?

Thế giới không như những gì anh mong đợi, tương lai cũng vậy.

Nỗi đau âm ỉ truyền đến từ tận đáy lòng. Tân Nguyệt phải hít một hơi thật sâu để kìm nén những cảm xúc sắp trào dâng trong mắt.

Khi Trần Giang Dã di chuyển ánh mắt từ Tân Long sang phía cô, cô quay đầu nhìn Tân Long: "Bố, để con nấu bánh trôi cho. Bố nấu ăn thì đẳng cấp đầu bếp đấy, nhưng nấu bánh trôi thì khó ăn lắm."

Nói rồi, cô quay sang nhìn Trần Giang Dã, anh cũng đang nhìn cô. Cô nói:

"Để tôi nấu bánh trôi cho anh."

"Từ giờ trở đi, mỗi năm đều như vậy."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi không muốn anh Dã quá thảm, nên tôi đã cố gắng diễn đạt một cách mộc mạc nhất. Anh Dã của chúng ta mãi mãi là chàng trai ngầu nhất.