Cháy Nắng

Chương 74: Đón giao thừa



"Để tôi nấu bánh trôi cho anh."

"Từ nay về sau, mỗi năm đều như vậy."

Tân Nguyệt nhìn Trần Giang Dã, Trần Giang Dã cũng nhìn lại cô, còn Tân Long bị kẹt ở giữa thì giơ tay lên che khuôn mặt già nua của mình.

Lúc này, Tân Long rất muốn nhắc nhở Tân Nguyệt:

Con gái yêu của bố à, bố con vẫn đang ở đây đấy.

Một lúc sau, Tân Long mới bỏ tay xuống, vẻ mặt khó diễn tả.

"Hai đứa sưởi đi, bố đi xem tivi."

Nói xong, ông đứng dậy rời đi.

Tân Nguyệt sửng sốt, lúc này cô mới nhận ra bầu không khí ngượng ngùng này, đôi mắt mở to.

Cô vội vàng quay đi, nhìn về phía đống lửa.

Tiếng bước chân rời đi của Tân Long dần xa, chỉ còn lại tiếng củi cháy lách tách trong bếp.

Một giọng nói trầm thấp vang lên trong sự yên tĩnh:

"Cảm ơn."

Nghe anh nói "Cảm ơn", Tân Nguyệt cảm thấy khó tả trong lòng, như có một dòng điện nhẹ nhàng chạy qua.

Không phải anh chưa bao giờ cảm ơn cô, lúc đó anh thậm chí còn cảm ơn với giọng điệu rất kiêu ngạo, không giống như bây giờ, giọng điệu chân thành, âm thanh cũng dịu dàng.

Tân Nguyệt quay lại nhìn anh, mặt vẫn đỏ ửng nhưng cô không quan tâm, chỉ lặng lẽ nhìn anh, không nói gì.

Không biết là do ánh lửa ấm áp phản chiếu lên người anh, hay là vì ánh mắt anh dịu dàng, các đường nét trên khuôn mặt anh dường như không còn sắc sảo như thường ngày nữa.

Trần Giang Dã thấy cô ngơ ngác nhìn mình, anh còn khẽ cười.

Tân Nguyệt chợt bừng tỉnh, mặt càng đỏ hơn.

Cô không biết tại sao, dù đã nhìn thấy anh cười rất nhiều lần, nhưng cho dù có là lần thứ bao nhiêu, cô vẫn khó lòng cưỡng lại, trái tim cô luôn rung động mỗi khi anh cười.

Một lúc lâu sau, Tân Nguyệt mới cụp hàng mi dài xuống che mắt, không nhìn anh nhưng lại gọi tên anh: "Trần Giang Dã."

"Ừ."

Giọng anh vẫn khá dịu dàng.

"Năm nào tôi cũng thức đón giao thừa, năm nay cũng vậy."

Nói đến đây, Tân Nguyệt cảm thấy tốt hơn là nên nhìn anh và nói chuyện. Cô lén hít một hơi thật sâu rồi ngước mắt lên, nhưng vừa đối diện với đôi mắt chứa đầy ý cười dịu dàng của anh, cô lại có chút không thể chống đỡ nổi, cả người nóng bừng. Cô muốn tránh đi, nhưng lại không muốn để mình trông vô dụng như vậy, nên cô cố gắng kiểm soát ánh nhìn của mình, không né tránh, đôi mắt sáng như sao đêm khẽ run, đẹp đến lạ thường.

Trong ánh mắt khẽ run đó, cô nói với anh: "Tôi sẽ nấu bánh trôi cho anh, anh ở lại đón giao thừa với tôi nhé."

Giọng nói không còn lạnh lùng và cứng rắn như trước, giọng điệu mềm mại, giọng nói cũng nhẹ nhàng, tựa như thì thầm.

Trần Giang Dã sững sờ trong vài giây, yết hầu vô thức lăn lộn.

Anh kìm nén cảm giác ngứa ngáy trong lòng, giọng nói hơi khàn cất lên:

"Mỗi năm sao?"

Ánh mắt của Tân Nguyệt vốn đã run, giờ lại run lên lần nữa.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nhàng trả lời:

"Ừ, mỗi năm."

Ngọn lửa bên cạnh bọn họ vẫn đang nổ lách tách, bọn họ nhìn nhau trong ánh lửa, trong mắt chỉ có nhau.

*

Ngày hôm sau, đêm giao thừa.

Tân Long hiếm khi dậy sớm vào thị trấn mua thực phẩm, khi về mang theo nào gà, vịt, cá, thịt đầy cả hai tay.

Sau khi ăn bữa trưa đơn giản, ông bắt đầu hầm nước canh, vì bữa cơm tất niên này, ông bận rộn suốt cả buổi chiều, làm chín món chính.

Có lẽ vì nghĩ rằng Trần Giang Dã là người đã từng ăn ở nhà hàng lớn, nên ông còn bỏ công sức để trang trí cho các món ăn thêm đẹp mắt, mang ra nhà hàng lớn cũng không hề thua kém.

"Chú, chú ở đây thật là lãng phí tài năng."

Trần Giang Dã nhận xét như vậy.

"Phải không đó?"

Tân Long đắc ý nhướng mày: "Tay nghề của chú không thua kém gì đầu bếp ở Thượng Hải đúng không?"

"Chẳng những không thua kém, mà còn có thể làm bếp trưởng ở khách sạn cơ."

"Đừng tâng bốc chú nữa."

Tân Long nói vậy, nhưng vẻ mặt đã không thể giấu được sự phấn khích.

"Cháu không tâng bốc chú đâu. Khi nào chú không muốn ở đây nữa, cứ nói với cháu một tiếng, có hơn chục khách sạn ở Thượng Hải cho chú lựa chọn. Cháu không hoang phí đến mức phá hủy danh tiếng của nhà mình đâu.”

Tân Long sửng sốt, ông biết nhà Trần Giang Dã giàu có, nhưng không biết nhà anh lại giàu đến thế.

"Nhà cháu có hơn chục khách sạn ở Thượng Hải à?"

"Vâng."

Thượng Hải quả thực chỉ có hơn chục khách sạn thôi.

Tân Long tấm tắc hai tiếng: "Thảo nào bố cháu lại từ chối nhường tài sản cho người khác, để người ngoài điều hành hơn chục khách sạn, nếu là chú thì chú cũng không hào phóng như vậy."

Trần Giang Dã hơi nhướng mày, không nói gì thêm, chỉ cười.

"Được rồi, ăn cơm thôi."

Tân Long cũng không để tâm, coi như anh đang đùa.

Bữa cơm tất niên ở vùng Tứ Xuyên không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là cả nhà quây quần ăn bữa cơm ngon, quan trọng là đoàn tụ, nhưng trước khi ăn vẫn phải nâng ly, chúc nhau những lời may mắn gì đó.

Tân Long rót rượu cho Trần Giang Dã và mình, ném một hộp sữa cho Tân Nguyệt, đứng dậy nói: "Bố vẫn muốn nói mấy câu, nhưng trình độ học vấn của bố không cao nên chỉ nói một một câu thôi."

Ông nâng ly lên và nói: "Chúc chúng ta năm nào cũng thịnh vượng, năm nào cũng có ngày hôm nay."

Tân Nguyệt và Trần Giang Dã đồng thời ngẩn người, sau đó lại cùng đứng dậy, cùng đồng thanh nói:

"Năm nào cũng có ngày hôm nay."

Bọn họ chỉ nói câu này.

Tân Long: ... Hai đứa nói như vậy khiến bố cảm thấy mình rất thừa thãi đấy.

Ông thở dài, buồn bực uống cạn ly rượu trong một hơi.

Trần Giang Dã cũng ngửa đầu uống cạn ly rượu trong một hơi, rượu trắng cay nồng vào bụng, cả người lập tức ấm lên, thực sự rất ấm, thậm chí đáy lòng cũng nóng bừng.

Trước đây, mỗi năm vào bữa cơm tất niên, anh vẫn phải trở về ăn, nhìn đám người kia giả vờ khách sáo, cụng ly chúc mừng, còn thú vị hơn nhiều so với xem một vở kịch, chẳng giống một bữa cơm tất niên mà giống bữa tiệc Hồng Môn trong các bộ phim cung đấu hơn.

Bữa cơm tất niên năm nay là lần anh tham gia có ít người nhất, chỉ có ba người, nhưng cũng là lần náo nhiệt nhất, trái tim anh như sục sôi, rung động mạnh mẽ.

*

Vì có người uống cùng, bữa cơm tất niên này Tân Long ăn uống vui vẻ hơn nhiều so với mọi năm, càng vui thì càng uống nhiều, Xuân Vãn còn chưa bắt đầu, ông đã say bí tỉ.

Tân Nguyệt dìu ông vào phòng, khắp nơi bên ngoài đã bắt đầu vang lên tiếng pháo, Trần Giang Dã đứng dựa ở cửa đợi cô.

Chiều nay, anh đã mang pháo hoa đến, đặt từng cái trong sân.

Sau khi đốt hết số pháo hoa còn lại, chưa đến mười giờ, Trần Giang Dã hỏi Tân Nguyệt: "Em thường làm gì khi đón giao thừa?"

"Xem pháo hoa." Tân Nguyệt thành thật trả lời.

Trần Giang Dã nhếch môi, như đã đoán trước.

"Em chỉ xem ở trong sân thôi sao?"

"Xem ở cửa."

Tầm nhìn trong sân không tốt, bị tường bao quanh che khuất, nhà bọn họ ở lưng chừng núi, pháo hoa bắn lâu chủ yếu là ở dưới chân núi, phải ra cửa mới thấy được.

Trần Giang Dã đi đến cửa, mở ra, nhìn tầm nhìn, khẽ lắc đầu như cảm thấy tầm nhìn không ổn.

Anh quay lại, nói với Tân Nguyệt: "Tôi đưa em đến một nơi có tầm nhìn tốt hơn để xem, em có dám không?"

Tân Nguyệt sửng sốt, sau đó lập tức trả lời: "Có gì mà không dám."

Trần Giang Dã nghiêng đầu: "Vậy đi thôi."

Tân Nguyệt theo anh ra ngoài.

Trần Giang Dã đưa cô đến trước chiếc xe đậu trong sân nhà thím Vương, mở cửa xe cho cô, dựa vào cửa xe rồi nghiêng đầu nói: "Lên xe."

"Chúng ta phải lái xe đi sao?" Tân Nguyệt hơi ngạc nhiên.

"Ở lại cả đêm, nếu em muốn chết cóng thì đi bộ cũng được."

Tân Nguyệt: "..."

Cô không nói gì thêm, cúi người chui vào xe.

Trần Giang Dã đóng cửa xe lại, đi vòng sang bên kia lên xe, lái xe ra ngoài.

Khoảng mười phút sau, Trần Giang Dã dừng xe ở một bãi đất trống bên cạnh con đường ngoài làng.

Tân Nguyệt biết nơi này, để vào thị trấn thì phải đi qua đoạn đường này. Bãi đất trống này có lẽ được sử dụng để tránh xe, không gian không nhỏ, có lan can bao quanh bên ngoài, vì bên ngoài đó là một vách đá.

Do đây là con đường vòng quanh núi ở bên sườn núi, xung quanh không có vật chắn, tầm nhìn rất thoáng đãng, bên dưới là thị trấn, làng mạc, nhà nào cũng sáng đèn, nhà nào cũng bắn pháo hoa.

Trần Giang Dã đậu xe gần lan can, không cần xuống xe vẫn có thể nhìn thấy pháo hoa khắp bầu trời.

"Chỗ này có ổn không?" Anh khép hờ mắt, nhìn Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt tháo dây an toàn, chống khuỷu tay lên bảng điều khiển, tay chống cằm, mắt nhìn ra ngoài, cô mỉm cười nói: "Rất tuyệt."

Cô không tiếc lời khen ngợi.

Trần Giang Dã mỉm cười, chống một tay lên vô lăng, cũng nhìn về phía trước.

Đối với anh ngắm pháo hoa có hơi buồn chán, nhưng xem cùng cô thì không nhàm chán chút nào.

Có cô ở bên cạnh, cho dù không làm gì anh vẫn cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Bên ngoài xe, pháo hoa nổ vang trời, trong xe chỉ có gió ấm từ điều hòa thổi ra, thời gian trôi qua giữa sự náo nhiệt bên ngoài và sự yên tĩnh bên trong xe.

Tân Nguyệt thật sự rất thích xem pháo hoa, suốt vài giờ đồng hồ, động tác không hề thay đổi, cô vẫn chống cằm và mở to mắt nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời.

Người vốn không kiên nhẫn như Trần Giang Dã cũng không đổi tư thế nhiều trong suốt quá trình. Anh hoặc là đặt một tay lên vô lăng, hoặc là đặt lên cửa sổ, luôn lặng lẽ ngồi cạnh người trong xe để xem pháo hoa, thỉnh thoảng ánh mắt lại dừng trên người cô.

Khoảng hai giờ hơn, trong xe vẫn còn nghe thấy tiếng pháo, nhưng dưới núi, những hộ gia đình bắn pháo đã không còn nhiều, pháo hoa cũng thưa thớt dần.

Tân Nguyệt vẫn xem rất chăm chú, lòng vẫn còn hưng phấn, nhưng cơ thể bắt đầu phản đối, cô há miệng ngáp một cái.

Ngáp thực sự có thể lây lan, Trần Giang Dã cũng ngáp theo.

Trần Giang Dã vừa ngáp vừa nhìn giờ, rồi nói với Tân Nguyệt: "Xuống xe đốt mấy hộp pháo nhỏ kia nhé?"

Tân Nguyệt mới nhớ ra họ còn mua mấy hộp pháo nhỏ.

"Ừ."

Trần Giang Dã bật đèn xe, xuống xe lấy pháo hoa trong cốp ra. Tân Nguyệt cũng xuống xe, nhưng lúc này lại có một hộ gia đình bắt đầu bắn pháo hoa, cô vừa xuống xe đã dừng lại xem pháo, không theo Trần Giang Dã ra cốp xe.

Chỉ hai phút sau, pháo hoa của hộ gia đình kia đã hết, Tân Nguyệt mới nhớ đến Trần Giang Dã, chuẩn bị đi tìm anh.

Lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng pháo được đốt sau lưng.

Cô quay lại, nhìn thấy Trần Giang Dã đứng sau lưng cô, anh đang cúi đầu châm một cây pháo bông. Những chùm pháo bùng lên trong bóng đêm, chiếu sáng đôi mắt ngước lên của anh vào lúc này.

Thấy cô quay người, anh mỉm cười, đưa cây pháo bông trong tay cho cô, rồi hơi nhướng mày, ra hiệu cho cô cầm lấy.

Không biết vì nụ cười của anh quá đẹp, hay là cảnh tượng anh cầm pháo bông tạo ra bầu không khí quá đặc biệt, mà Tân Nguyệt đứng ngây ra.

Cô nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy như đây là một cảnh chỉ xuất hiện trong phim—

Chàng trai đốt cho bạn một chùm pháo bông trong đêm tối, rồi mỉm cười đưa cho bạn.

"Đứng ngây ra đó làm gì?"

Chàng trai nghiêng đầu: "Không phải các cô gái thích cái này nhất sao?"

Tân Nguyệt chớp mắt, ngơ ngác đưa tay nhận lấy.

"Còn một thứ khá thú vị nữa."

Anh lại nói.

Sau đó, từ một hộp nhỏ cầm trên tay, anh lấy ra một quả pháo nhỏ như kẹo.

"Nhìn này."

Anh nhắc nhở Tân Nguyệt, rồi dùng bật lửa châm ngòi, sau đó ném nó xuống mặt đất cách đó vài mét.

Quả pháo nhỏ vừa rơi xuống đất, một vài tia lửa đột nhiên b*n r* xung quanh, rồi những tia lửa này từ một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám... Và vô số những tia lửa nhảy múa khắp nơi.

Nhìn cảnh tượng huyền ảo này, Tân Nguyệt mở to mắt, hai tay che miệng vì ngạc nhiên.

Trần Giang Dã mỉm cười khi nhìn thấy cô như vậy, lại châm thêm vài quả nữa rồi ném đi.

Chẳng mấy chốc, những ánh sao nhảy múa khắp nơi.

Như những ngôi sao rơi đầy mặt đất.

Anh và cô đứng trong dải ngân hàng ánh sáng này, trở thành những ngôi sao được bao quanh bởi ánh sao.

Những ngôi sao sẽ vĩnh viễn không thay đổi, mãi mãi bên nhau.

Bọn họ cũng vậy.

Pháo hoa lại nở rộ.

Chàng trai và cô gái đứng dưới ánh sao, cùng quay đầu nhìn, đôi mắt họ được ánh pháo hoa chiếu sáng.

Đêm nay vẫn còn dài, nhưng không sao, có thể dài hơn nữa.