Tôi còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Nghiên Thừa đã như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, tiếp tục giải thích.
“Em không cần giải thích, lần này cuộc hôn nhân của Hà San San là do chị anh sắp xếp. Chị anh, Thẩm Đình, luôn muốn dùng cô ta để ràng buộc anh. Hà San San cũng chỉ muốn gả vào Thẩm gia, nên anh đã dùng chút thủ đoạn, gả cô ta cho thằng em họ lêu lổng, lăng nhăng của anh.”
“Nguyệt Nguyệt, anh chưa bao giờ là người tốt, vốn dĩ cô ta có thể có một kết cục khác. Nhưng cô ta đã làm em đau lòng.”
Bên ngoài phòng chờ, chuyến bay của tôi đã cất cánh.
Ngày hôm đó, tôi ở lại bên Thẩm Nghiên Thừa.
Tôi không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình, chỉ biết rằng vẫn có một cái gai nhọn đang cắm sâu trong ngực.
Không lâu sau khi Hà San San đính hôn với em họ Thẩm Nghiên Thừa, cậu ta liền bị paparazzi chụp được cảnh ra vào khách sạn với các người mẫu trẻ khác nhau.
Những thứ từng là thể diện giờ lại trở thành trò cười.
Tôi vẫn chưa chuyển về sống chung với Thẩm Nghiên Thừa, cũng không còn hứng thú với việc thường xuyên đi đóng phim trong giới giải trí, nên tôi quyết định mở một quán bar ở Hồng Kông.
Mỗi ngày, Thẩm Nghiên Thừa đều như đi làm đúng giờ, đến quán bar của tôi gọi một ly rượu rồi ngồi đó đến khi quán đóng cửa, sau đó đưa tôi về nhà.
Một lần Y Nặc đến quán thăm tôi, cô ấy dẫn cả Tiêu Hằng theo.
Tôi rót cho Y Nặc một ly Martini, còn Tiêu Hằng thì tùy, muốn uống gì thì uống.
Y Nặc nhìn tình trạng hiện tại của tôi, có chút lo lắng: “Nguyệt Nguyệt, cậu không ở với Thẩm Nghiên Thừa, cũng không yêu ai khác, cậu nghĩ gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhướng mày: “Thì cứ để vậy thôi.”
Con người đâu nhất thiết phải kết hôn, huống chi tôi đã có Phú Phú rồi.
Tiêu Hằng có vẻ không thoải mái, cầm lấy một ly rượu và nói:
“Không ngờ Thẩm tổng còn khổ hơn, mấy năm cậu ra nước ngoài, tôi gặp anh ấy vài lần, anh ấy lúc nào cũng mang theo một sợi dây đan, say rượu lại gọi tên cậu.”
“Tình sâu nghĩa nặng cũng vô dụng thôi, cuối cùng vẫn bị bỏ rơi như một con chó.”
Vừa dứt lời, tiếng chuông ở cửa quán vang lên: “Con chó” mỗi tối lại xuất hiện.
Nhưng tối nay, Thẩm Nghiên Thừa dường như đã uống trước đó, gương mặt đỏ bừng.
Tôi bước tới rót cho anh ấy một ly nước, không mấy vui vẻ nói: “Nếu anh say rồi thì đừng đến nữa, gọi tài xế đưa anh về đi.”
Thẩm Nghiên Thừa có chút bối rối: “Về đâu?”
“Về nhà chứ còn đâu nữa!”
Nghe vậy, Thẩm Nghiên Thừa cười khổ, chỉ tay vào mũi mình: “Tôi còn nhà đâu nữa? Vợ tôi đâu thèm quan tâm đến tôi.”
“……”
Tôi lặng người, đẩy ly nước về phía anh ấy, bực bội nói: “Vậy thì anh thích đi đâu thì đi!”