Chạy Trốn Cùng Bạn Thân

Chương 15



Y Nặc và Tiêu Hằng uống xong rồi ra về.

Gần đến giờ quán đóng cửa, tôi nhìn sang ghế VIP, thấy Thẩm Nghiên Thừa dường như đã ngủ quên.

Nghĩ anh ấy mà bị cảm thì lại giở trò bán thảm, tôi đành lấy một chiếc áo khoác phủ lên người anh.

Dưới lớp áo khoác, hơi thở của Thẩm Nghiên Thừa đều đều. Tôi không kìm lòng được, đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt anh ấy.

Thẩm Nghiên Thừa như bị đánh thức, ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng nhìn tôi: “Sao thế?”

Đêm khuya yên tĩnh đến đáng sợ, tôi vừa định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên, một tiếng “rầm” vang lên khi cửa kính bên cạnh nứt ra một vết.

Chiếc gậy sắt lại một lần nữa giáng xuống, vết nứt mở rộng.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, cùng với âm thanh vỡ toang, vô số mảnh kính bay về phía tôi.

Tôi theo phản xạ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy có một bóng dáng to lớn che chắn trước mặt mình.

Rồi một tiếng “phập” nặng nề vang lên khi cây gậy đ.â.m vào cơ thể!

Máu ấm nóng phun lên mặt tôi, màng tai như bị bịt kín, không còn nghe thấy gì nữa.

Thẩm Nghiên Thừa mỉm cười với tôi, dòng m.á.u đỏ chảy từ đỉnh đầu xuống, như một con đập vỡ, nhuộm đỏ cả gương mặt anh trong tích tắc.

Tôi run rẩy hét lên trong tiếng nghẹn ngào: “Thẩm Nghiên Thừa——”

Tên tội phạm dường như đã đạt được mục đích, hắn nhanh chóng quay lại chiếc xe van.

Khi xe rời đi, tôi nhìn thấy gương mặt cười đầy quỷ quyệt của Thẩm Đình ở hàng ghế sau…

“Xin bác sĩ, tôi xin anh, hãy cứu anh ấy, tôi xin anh!”

Trong bệnh viện, tiếng máy móc, tiếng bước chân, tiếng than khóc hòa quyện vào nhau, tôi đưa tay lên mặt lau đi vết máu.

Cảm xúc trong tôi như bị đánh gục hoàn toàn.

Tôi run rẩy ngồi xuống bên tường phòng phẫu thuật, Y Nặc ôm chặt lấy tôi: “Không sao đâu, Thẩm Nghiên Thừa còn chưa cưới cậu, anh ấy sẽ không sao đâu.”

Tiêu Hằng vừa nhận cuộc điện thoại xong quay lại.

“May mà camera ở quán bar chưa bị phá hủy và vẫn quay thẳng về phía cửa kính. Yên tâm đi, lần này Thẩm Đình không thoát được đâu!”

Tôi gật đầu trong nước mắt, nhưng tai tôi không nghe được gì nữa.

Không biết đã bao lâu, đèn phòng phẫu thuật tắt.

Tôi lập tức lao về phía trước, và khi thấy bác sĩ gật đầu, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng dần hạ xuống.

Thẩm Nghiên Thừa được chuyển vào phòng bệnh VIP.

Sau khi quán bar được lấy chứng cứ xong, tôi phải tiến hành sửa sang lại, nên mỗi ngày tôi đều ở bên giường bệnh của Thẩm Nghiên Thừa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù vết thương của Thẩm Nghiên Thừa nằm ở sau đầu, nhưng anh ấy cứ như bị liệt toàn thân, vai không cử động được, tay không thể nâng lên.

“Vợ ơi, anh muốn uống nước.”

Tôi không biểu cảm gì, đưa ly nước qua.

“Vợ ơi, anh muốn ăn một miếng trái cây.”

Tôi cắn răng, tiếp tục đưa dĩa trái cây tới.

“Vợ ơi——”

Tôi không chịu nổi nữa: “Anh lại muốn gì nữa đây?”

Thẩm Nghiên Thừa có chút tủi thân nhìn tôi, sau đó chậm rãi nói: “Anh muốn hôn em.”

Lần này tôi không kìm nén được, liền đáp lại ngay: “Sao anh không nói luôn là anh muốn sờ đi?”

Mắt Thẩm Nghiên Thừa sáng lên: “Được không?”

“Anh mơ đi!”

Chuông điện thoại vang lên, tôi tranh thủ nghe máy, đầu dây bên kia báo tin Thẩm Đình đã bị bắt.

Hóa ra khi Thẩm Nghiên Thừa điều tra những chiêu trò thương mại mờ ám của Thẩm Đình, anh ấy vô tình phát hiện ra việc chị ta từng thuê sát thủ g.i.ế.c người để tranh giành đất đai.

Khi thấy mọi thứ sắp đến hồi kết, Thẩm Đình ôm tư tưởng liều chết, thuê sát thủ tấn công Thẩm Nghiên Thừa.

Sau khi cúp máy, tôi quay lại phòng bệnh kể với Thẩm Nghiên Thừa về chuyện này.

Anh ấy không có vẻ gì là bất ngờ: “Chị ta cũng không phải lần đầu muốn g.i.ế.c anh.”

Tôi sững sờ, không thể nói nên lời vì kinh ngạc.

“Trước đây anh không muốn em gặp chị ta, không muốn em bước chân vào tầm mắt của Thẩm gia, vì Thẩm Đình là một kẻ điên.”

Thẩm Nghiên Thừa cúi đầu: “Nhưng anh xin lỗi, là do anh không mang lại đủ cảm giác an toàn cho em. Những năm em ở nước ngoài, anh đã nợ em, cũng nợ Phú Phú. Thạch Nguyệt, anh nhận ra rằng, anh yêu em nhiều hơn anh từng nghĩ.”

Một góc mềm yếu trong tim tôi dường như bị chạm đến.

Cái gai trong lòng mà tôi đã luôn trăn trở, giờ đây dường như đã được nhổ tận gốc.

Nước mắt không ngừng lăn dài trên má tôi.

Thẩm Nghiên Thừa nghiêng người ôm tôi vào lòng: “Ngốc à, sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, miễn là em cho anh cơ hội.”

Ngày hôm đó, ánh hoàng hôn bên ngoài phòng bệnh đỏ rực đến lạ thường.

Câu chuyện mới của tôi và Thẩm Nghiên Thừa, bắt đầu lại từ giây phút này…

Hoàn Thành.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com