Một cảm giác bất an bỗng nhiên dâng lên trong bóng đêm, rồi đột nhiên, tiếng động kỳ lạ vang lên từ cửa chính.
Ngay giây tiếp theo, cửa gỗ của quán bar bị một lực mạnh đạp tung, hàng chục người bảo vệ mặc đồ đen xông vào, vây kín quán.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến tôi gần như không thể bước đi, tôi hét lớn: “Mấy người tìm ai?”
Không ai trả lời tôi.
Cảm giác bất an càng dâng cao, tôi quay đầu bỏ chạy về phía cửa sau của quán.
Vừa ra khỏi cửa và rẽ phải, tôi va phải một lồng n.g.ự.c rắn chắc, mùi hương gỗ tuyết tùng quen thuộc vương vấn nơi đầu mũi.
Tôi lùi lại vài bước, rút điện thoại ra định gọi báo cảnh sát, nhưng vừa bấm số, cổ tay tôi đột ngột đau nhói, điện thoại rơi xuống đất, ánh sáng yếu ớt lập lòe.
Hai tay tôi bị ai đó trói chặt bằng dây thắt lưng từ phía sau, người đó ôm chặt lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng.
Một giọng nói quen thuộc nhưng đã xa cách nhiều năm vang lên bên tai: “Nguyệt Nguyệt, mấy năm nay sống tốt không?”
Một câu chào hỏi rất bình thường, nhưng tôi lại nghe ra trong đó là một hố sâu lạnh lẽo, khiến sống lưng tôi lạnh buốt từng đốt xương.
Tôi nhắm mắt, hít một hơi dài: “Thẩm Nghiên Thừa, chúng ta chia tay rồi, đây là nước Úc, anh đừng làm bậy.”
“Chia tay?”
Phía sau vang lên tiếng cười lạnh băng: “Tôi đồng ý rồi à?”
“Vả lại, tôi có làm bậy thì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù đã xa cách bao năm, nhưng tôi vẫn hiểu rõ thủ đoạn của Thẩm Nghiên Thừa.