Thẩm Nghiên Thừa mỉm cười không nói gì, đứng dậy định bước vào theo, nhưng tôi nhanh chóng chắn trước mặt anh: “Anh định làm gì Phú Phú? Con bé chỉ là một đứa trẻ.”
Tôi cảnh giác nhìn anh ấy, tôi không rõ tình trạng hôn nhân hiện tại của Thẩm Nghiên Thừa ra sao, càng không biết anh ấy có ý định gì với Phú Phú.
Khi tôi định nói thêm gì đó, anh đẩy tay tôi ra, thở dài tự giễu.
“Tôi có thể làm gì? Chỉ là dỗ con ngủ thôi.”
Tối hôm đó, không biết Thẩm Nghiên Thừa đã làm cách nào.
Sáng hôm sau khi Phú Phú bước ra khỏi phòng, thái độ của con bé đối với anh ấy hoàn toàn thay đổi.
“Ông chú già, chú nói rồi đấy, cuối tuần cháu muốn đi gặp công chúa Elsa.”
Thẩm Nghiên Thừa khẽ nhéo má con bé, dịu dàng hiếm thấy: “Được rồi, tất cả nghe theo con.”
Anh ấy vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải tôi, bầu không khí ngay lập tức trở nên khó xử.
Tôi bảo dì đưa Phú Phú đi ăn sáng, rồi quyết định nói rõ mọi chuyện với Thẩm Nghiên Thừa.
“Tôi sẽ không nhường quyền nuôi Phú Phú cho anh đâu.”
Thẩm Nghiên Thừa không biểu cảm: “Tôi biết.”
Tôi hơi lúng túng, rồi nói tiếp: “Còn nữa, anh có thể giam tôi một lúc, nhưng không thể giam tôi cả đời. Tôi sẽ không giống như trước, bị anh nuôi trong lồng, chỉ cần có cơ hội, tôi vẫn sẽ bỏ chạy.”
Nói xong, Thẩm Nghiên Thừa im lặng.
Anh ấy cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó lùi lại, để mở lối đi trước mặt tôi.
“Không cần phải chạy, em muốn đi đâu cũng được, không thích ở đây, tôi sẽ giúp em sắp xếp nơi khác.”
“Chỉ là đừng ở quá xa, dù sao Phú Phú cũng đã biết tôi là ba của con bé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi nghĩ, dù em là mẹ, em cũng không có quyền ngăn cản con bé gặp cha ruột của mình.”
Lời nói của anh ấy khiến tôi hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào.
Ý anh ấy là gì?
Thẩm Nghiên Thừa không có ý định giam giữ tôi sao?
Tôi nhìn anh ấy từ đầu đến chân với ánh mắt đầy nghi ngờ, nghi ngờ rằng anh đang giở chiêu trò.
Nhưng phải thừa nhận rằng, anh nói đúng, tôi thực sự không có quyền ngăn Phú Phú gặp cha ruột của nó.
Tuy nhiên, không ngăn cản không có nghĩa là tôi sẽ ở lại đây mãi.
Ngày hôm đó, tôi dẫn Phú Phú rời khỏi nhà của Thẩm Nghiên Thừa.
Thẩm Nghiên Thừa muốn sắp xếp chỗ ở mới cho chúng tôi, nhưng tôi từ chối.
Tôi tìm một nơi ở mới, sau khi ổn định, tôi gọi cho Y Nặc nhưng không ai bắt máy.
Rõ ràng trước đó Thẩm Nghiên Thừa đã đảm bảo với tôi rằng anh không đưa Y Nặc đi.
Những ngày sau đó, tôi vẫn không thể liên lạc được với Y Nặc, cảm giác bất an trong lòng ngày càng lớn.
Thẩm Nghiên Thừa như một miếng cao dán khó chịu, mỗi sáng và tối đều xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Và lý do anh ấy đưa ra luôn giống nhau: “Tôi đến thăm Phú Phú.”
Cho đến một hôm, tôi không thể chịu nổi nữa, kéo anh ấy sang một bên: “Thẩm Nghiên Thừa, rốt cuộc anh muốn gì? Những năm qua, chẳng phải anh đã kết hôn với Hà San San rồi sao?”
“Ngày trước tôi giấu anh chuyện sinh Phú Phú, tôi biết đó là lỗi của mình, nhưng tôi chưa từng nghĩ anh phải chịu trách nhiệm. Anh cũng không cần phải làm thế.”
“Anh có gia đình, có cuộc sống của riêng mình, liệu anh có thể đừng đến tìm tôi nữa không?”