Chạy Trốn Cùng Bạn Thân

Chương 8



Vừa dứt lời, Thẩm Nghiên Thừa cau mày, nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Ai nói với em là tôi đã kết hôn? Chuyện này thì liên quan gì đến Hà San San?”

Tôi không biết phải giải thích sao về những mối quan hệ rắc rối này, nhưng có vẻ như càng nói, mọi thứ lại càng trở nên vô nghĩa.

Dù có hiểu lầm, thì ba năm đã trôi qua, những hiểu lầm ấy đã như rễ cây cổ thụ, bám sâu vào tâm hồn, tạo ra một vết nứt khó mà hàn gắn.

“Thôi quên đi.”

Tôi lắc đầu, định đóng cửa lại, nhưng Thẩm Nghiên Thừa đã chặn ngay ở cửa.

Đây là lần đầu tiên từ khi gặp lại anh ấy, tôi thấy ánh mắt sắc lạnh nhất của anh, như muốn khoan thẳng vào trái tim tôi.

Anh ấy nói từng chữ một, giọng trầm thấp: “Thạch Nguyệt, chuyện này, em phải nói rõ cho tôi.”

Quá khứ như một cuộn tranh loang lổ, dưới những lời nói nhợt nhạt của tôi, dần dần mở ra thành một bức họa.

Tôi kể lại cho Thẩm Nghiên Thừa nghe về ngày tôi rời đi, sắc mặt anh ngay lập tức trở nên u ám.

Sau một hồi lâu, anh mới chậm rãi lên tiếng: “Tối hôm đó, tôi say quá, nhưng tôi nhớ rõ là tôi lên xe của Thẩm Đình. Còn việc tại sao cuối cùng Hà San San lại đưa tôi về nhà, tôi cũng đoán được lý do, nhưng giờ chưa phải lúc để nói với em.”

Những câu đố như vậy, tôi đã nghe quá nhiều.

Ngày trước, khi còn là chú chim hoàng yến của anh ấy, tôi cố giữ cho mình một khoảng cách nhất định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Nghiên Thừa không muốn nói, tôi cũng không hỏi.

Nhưng sau nhiều năm, lại một lần nữa nghe những lời quanh co như thế, tôi không thể không bật cười vì giận.

“Thẩm Nghiên Thừa, thực ra anh không cần phải nói với tôi, dù sao ngoài việc là ba của Phú Phú, giữa chúng ta chẳng còn mối quan hệ nào nữa.”

Tôi đứng dậy, “mời” anh ra khỏi nhà.

Thẩm Nghiên Thừa đứng ngoài cửa, gõ cửa nói vài câu, nhưng tôi không muốn nghe, cuối cùng tôi đeo tai nghe lên và bật nhạc.

Chưa lâu sau khi chuyển đến ngôi nhà mới, tôi nhận được cuộc gọi từ Y Nặc.

Số điện thoại hiển thị là từ trong nước.

Giọng nói từ đầu dây bên kia có chút ngại ngùng: “Nguyệt Nguyệt, cậu có thể… đi cùng mình tham gia một chương trình truyền hình về mẹ con được không?”

“Thẩm Nghiên Thừa đưa cậu đi rồi, mình định đến tìm cậu ngay, nhưng lại bị Tiêu Hằng cản lại.”

“Mấy ngày qua, anh ta đã tịch thu điện thoại của mình, còn muốn giành quyền nuôi con nữa. Mình tất nhiên không thể đồng ý! Nhưng anh ta nói, chỉ cần mình tham gia chương trình truyền hình mẹ con với anh ta, thì anh ta sẽ không tranh giành nữa.”

Dù tôi không biết Tiêu Hằng đang toan tính điều gì, nhưng bạn bè gặp khó khăn, tôi nhất định phải giúp đỡ.

Vả lại, tôi đã liên lạc với quản lý cũ, anh ấy cũng đang tìm một chương trình nhỏ để tôi làm bàn đạp cho lần tái xuất này.

Giờ lại có chương trình gửi đến tận tay, không nhận thì đúng là ngốc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com