Chỉ Cần Còn Yêu, Thì Sẽ Luôn Biết Nhượng Bộ

Chương 1



[FULL] Chỉ Cần Còn Yêu, Thì Sẽ Luôn Biết Nhượng Bộ

Tác giả: Hành Chi

Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương

︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵

Ta là vị công chúa thứ mười tám, trong mắt người đời, ta kiêu căng, ngang ngược, ngoại trừ dung mạo khuynh thành thì chẳng có lấy một điểm tốt.

Triệu Hoài An là một tên ngốc đẹp mã.

Hắn có người trong lòng, mà thuở thiếu thời, ta cũng từng đem lòng yêu kẻ khác.

Thế nhưng, số mệnh trêu ngươi, một đạo thánh chỉ đã trói buộc ta và hắn lại với nhau.

1.

Khi nhạc mẫu bảo ta hoà ly với Triệu Hoài An, ta đang ôm hắn giằng co giữa sân, hết lôi kéo rồi cắn xé nhau.

Chuyện xé áo đánh nhau đối với bọn ta chẳng qua chỉ như một thói quen hằng ngày mà thôi!

Mỗi lần như vậy, nhạc mẫu lại kê ghế ngồi dưới mái hiên, vừa nho nhã phe phẩy quạt vừa bình phẩm đôi câu:

“Hai đứa nhãi ranh kia còn không chịu buông ra?”

“Còn không buông? Chờ lão nương xẻ thịt các ngươi ra hay sao?”

“Lời của lão nương các ngươi xem như gió thoảng bên tai phải không?”



Những lời như này, ngày nào cũng lặp đi lặp lại.

Ta sớm đã quen rồi, nên lúc nên giật tóc Triệu Hoài An ta cứ giật, khi cần cắn hắn thì cứ cắn.

Triệu Hoài An tinh thông bộ thương pháp gia truyền, động tác vô cùng chặt chẽ, mỗi bước nhảy cũng đều nhẹ nhàng linh hoạt, trông cực kỳ phi phàm.

Chỉ bàn về thương pháp, trong Đại Triệu Quốc, nếu hắn nhận mình thứ hai, thì chẳng ai dám nhận thứ nhất.

Lại thêm đôi chân dài, vòng eo thon đầy sức bật, cùng một gương mặt tuấn mỹ đến mức tưởng như lừa người, nếu hắn mang cung vác thương, cưỡi ngựa phóng qua con phố dài, ai mà chẳng tán thưởng:

Tông Chi tiêu sái mỹ thiếu niên, cử thương bạch nhãn vọng thanh thiên, hiệu như ngọc thụ lâm phong tiền*.

(*Câu thơ trong bài “Ẩm trung bát tiên ca” của Đỗ Phủ, ý chỉ người thiếu niên tuấn tú thanh thoát, ngọc thụ lâm phong.)

Vừa khéo, khi hắn đến tuổi, phụ thân đã đặt cho hắn tên tự là "Tông Chi".

Dám trùng tự với người thuộc chi thứ ba của danh môn Bác Lăng Thôi thị - Thôi Thành Phụ…

Cũng chỉ có phụ thân hắn gan to nhường này, không sợ Triệu Hoài An gánh không nổi cái tên tự dành cho mỹ nam tử này.

Triệu gia xuất thân chẳng phải hạng tầm thường, phụ thân của Triệu Hoài An, cũng chính là công công của ta… là Trấn Quốc Công do phụ thân ta đích thân sắc phong, còn được ban họ Triệu - họ của Đại Triệu Quốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dẫu sao, trước khi theo phụ thân ta khởi binh tạo phản, công công cũng chỉ là một tên kẻ lang thang đầu thôn Đông, không nhà không cửa.

Công công chưa từng được học hành, người ta nói có lần ông uống say, nghe bảo Thôi Tông Chi là một mỹ nam tử, thế là ông luôn tâm niệm muốn đặt cho nam nhi của mình cái tên tự "Tông Chi" này.

Ông trấn thủ Tây Bắc, nên cái tên này là từ thư cách ngàn dặm ông gửi, trên giấy chỉ có hai chữ "Tông Chi", xấu đến kinh thiên động địa.

Khi đó, còn hai ngày nữa là đến lễ thành niên của Triệu Hoài An.

Nhạc mẫu và công công ta thành thân ba mươi năm, công công có ý gì, bà vừa nhìn đã hiểu, đó chính là tên tự mà công công đặt cho Triệu Hoài An.

Nhạc mẫu sinh ba người nam nhi, hai người đã tử trận nơi sa trường.

Chỉ còn lại một mình Triệu Hoài An, bà trông hắn lớn lên từng ngày, yêu thương như trân bảo.

Còn ta là nữ nhi út của phụ thân, mẫu thân ta là sủng phi của phụ thân, ta đương nhiên là được trưởng thành trong ngàn vạn sủng ái.

Ta và hắn quen biết từ thuở nhỏ, hắn khi đó nghịch ngợm, làm thư đồng của tam ca ta nhưng chẳng bao giờ chịu an phận.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ngày nào cũng chỉ biết múa đao lộng thương, từ nhỏ đã muốn làm một tướng quân trấn thủ biên cương.

Khi ấy hai huynh trưởng hắn còn tại thế, mẫu thân hắn nhất thời sơ suất, đến lúc họ tuổi trẻ đã phải bỏ mạng nơi sa trường, bà nhìn Triệu Hoài An, khi ấy hắn tuy chưa đầy mười tuổi, lại có thể múa một bộ thương pháp Triệu gia đâu vào đấy.

Hắn bẩm sinh răng trắng môi đỏ, so với mỹ nhân còn đẹp hơn ba phần.

Chỉ tiếc hắn có một cái miệng đáng ghét, ngoại trừ thân cận với thập thất tỷ của ta, thì có công chúa nào cùng trang lứa là chưa từng bị hắn chọc đến phát khóc chứ?

Ta thấy hắn còn nhỏ, lười chấp nhặt, mỗi lần hắn nói ta xấu, ta đều không để ý, hắn liền được nước lấn tới, khi thì giật b.í.m tóc ta, khi thì lén giấu ghế của ta đi, nếu thấy ta ngã xuống đất, hắn sẽ chống nạnh lè lưỡi, làm mặt quỷ rồi bỏ chạy.

Ta nhịn hắn nhiều lần, cho đến khi hắn đẩy ta ngã xuống hồ nước trong Ngự Hoa Viên, lúc ta được vớt lên thì đã suýt mất nửa cái mạng, đó cũng là nguồn căn những cơn ho vào mùa đông của ta.

Chờ đến ngày đầu sau khi ta khỏi bệnh, ta đã tìm đến Thượng Thư Phòng, cùng hắn vật lộn đánh nhau suốt nửa canh giờ.

Từ đó, bọn ta kết thành oan gia.

Mẫu thân hắn lại tìm đến phụ thân ta, nói Triệu Hoài An hại ta mắc bệnh, Triệu gia nguyện ý chịu trách nhiệm, đón ta làm tức phụ.

Phụ thân ta vui vẻ đồng ý.

Ta xúi giục mẫu thân cầu xin nhiều lần, nhưng phụ thân ta lại trước sau không đổi ý.

Sau này phụ thân ta trở thành Tiên hoàng, tam ca ta lên ngôi Hoàng đế, thánh chỉ của phụ thân ta biến thành di mệnh, vĩnh viễn không thể thay đổi.

Ta gả cho hắn năm mười bảy tuổi, đến nay đã ba năm trôi qua.

Bọn ta sống những tháng ngày gà bay chó sủa.

Phủ công chúa vẫn bỏ trống, ta chưa từng ở đó dù chỉ một ngày, chỉ vì hắn không muốn.

Đã là phò mã, thì hắn không thể ra biên cương làm tướng quân nữa.

Hắn ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng chắc chắn rất hận ta.

Nhưng ta biết nỗi khổ tâm của nhạc mẫu, biết năm đó vì sao bà phải cầu phụ thân ta gả ta cho hắn.

Bà ấy không muốn Triệu Hoài An ra chiến trường, ta đều hiểu cả.