"Hai đứa các con hòa ly đi cho rồi, dù sao thập thất công chúa cũng đã trở về, Hoài An, chẳng phải con vẫn luôn nhớ mong nàng sao? Giờ nàng đã thành quả phụ, con cưới nàng, đỡ phải ngày nào hai đứa cũng đánh nhau, làm ta nhức hết cả đầu."
Nhạc mẫu cầm quạt chỉ vào Triệu Hoài An, chân mày cau chặt, mặt đầy vẻ chán ngán.
Đây vậy mà lại là lần đầu tiên ta nghe tin thập thất tỷ trở về.
Nàng ta là nữ nhi của Thái hậu nương nương, là muội muội ruột duy nhất của bệ hạ, cũng là vị đích công chúa duy nhất của Đại Triệu.
Nàng ta xuất giá cùng năm với ta, gả vào Phạm Dương Lư thị - một danh môn thế gia thực thụ, truyền thừa trăm năm, dù triều đại đổi thay nhưng thế gia vẫn sừng sững bất động.
Họ chưa từng liên hôn với hoàng thất, có thể cưới thập thất tỷ của ta, chẳng qua vì tài hoa của nàng ta danh chấn thiên hạ.
Ngũ lang quân, đích tử của Phạm Dương Lư thị, chỉ gặp nàng ta một lần đã ngày nhớ đêm mong, không lấy ai khác ngoài nàng ta.
Không biết y đã tốn bao nhiêu công sức để thuyết phục gia chủ Lư thị, mà đến cuối cùng y cũng được như ý nguyện, cưới thập thất tỷ của ta.
Chỉ tiếc y bạc mệnh, mùa thu năm ngoái đã qua đời, thập thất tỷ muốn thủ tiết vì y, nhưng Thái hậu không đành lòng, luôn nói muốn đón nàng ta về cung, không ngờ cuối cùng cũng thật sự đón về rồi.
Nàng ta chính là người trong lòng Triệu Hoài An, trong cung rất nhiều người đồng trang lứa với bọn ta.
Ai mà chẳng biết hắn thích thập thất tỷ chứ?
Những món điểm tâm, hoa quả, trang sức, khăn lụa hắn mang từ ngoài cung vào, khăn tay trang sức, còn có da lông, bảo thạch mà phụ thân hắn gửi về từ biên quan, nếu là người khác, hắn chỉ gói lại một bọc rồi vứt đó, để mặc bọn ta tùy ý chọn lựa, chỉ riêng thập thất tỷ, bất kể là khi nào, cũng luôn có một gói riêng biệt.
Hắn nhìn nàng ta, cười đến ngốc nghếch.
Chỉ có thập thất tỷ cười dịu dàng hòa nhã, nhận lấy rồi còn giảng những đạo lý cho hắn rằng nam nữ khác biệt, bảo tặng khăn tay không thích hợp gì đó.
Hắn ngốc à! Dễ lừa, lần sau chỉ tặng bảo thạch thôi.
Thập thất tỷ bèn cười càng dịu dàng hơn với hắn.
Khi Đại Triệu vừa lập quốc, quốc khố rỗng tuếch, đến mức chẳng có lấy một con chuột béo, phụ thân ta còn phải nuôi quân, mỗi năm còn có thiên tai nhân họa liên miên không dứt, ngay cả người cũng phải thắt lưng buộc bụng mà sống, ai còn dám phung phí?
Huống chi Thái hậu nương nương là chính thất nguyên phối của phụ thân ta từ thuở ông còn là thợ rèn nghèo trong thôn, một đồng tiền riêng cũng không có, muốn bù đắp thêm cho thập thất tỷ, cũng chẳng có mà bù!
Biên quan sản xuất bảo thạch, phụ thân của Triệu Hoài An trấn giữ một mỏ bảo thạch cho Đại Triệu, phụ thân ta cho phép ông ấy mỗi năm lấy vài viên, chỉ là không ai biết “vài viên” này rốt cuộc là bao nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ là từ sau khi ta gả cho hắn, chưa từng thấy hắn lấy ra một viên nào, chắc là đều đã tặng hết cho thập thất tỷ của ta rồi nhỉ?
Ngốc cũng không hẳn là chuyện xấu, Triệu Hoài An chính là kẻ ngốc ấy, nhưng hắn lại ngốc một cách khá vui vẻ, thập thất tỷ chỉ cần cười với hắn thì lòng hắn đã mãn nguyện rồi, ta lười vạch trần hắn, cứ để hắn tiếp tục làm một kẻ ngốc mà không hay biết đi!
Nghe nhạc mẫu nói vậy, ta lập tức buông tay.
Triệu Hoài An mà thực sự muốn đánh ta, chỉ một ngón tay cũng có thể hất ta ngã ra xa.
Nhưng hắn chưa bao giờ thực sự ra tay, chỉ đặt lòng bàn tay lên trán ta, khiến ta muốn đá hắn cũng không tới, chỉ có thể nhân cơ hội cắn hắn một miếng hoặc giật tóc hắn.
Chỉ vì hắn thực sự quá độc mồm độc miệng.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Trên chóp mũi ta có hai nốt ruồi, hắn nói kiếp trước ta nhất định là một con trâu, vì chỉ có mũi trâu mới có nhiều đốm đen, mà sức lực của trâu cũng lớn.
Còn bảo khi ta chu môi trông chẳng khác nào một con lợn, lợn lông mi dài, còn có mắt hai mí.
Ta nói chuyện hắn sẽ chê ồn, bảo ta ngày nào cũng ríu ra ríu rít không dứt, còn phiền hơn cả chim sẻ ngoài sân.
Còn nói ta đen, chẳng khác nào lũ quạ già trong kinh thành.
Tóm lại là qua lời hắn, ta chưa từng giống một con người.
Làm sao ta có thể nhịn được? Tất nhiên ta phải tranh luận với hắn, chỉ là ta vụng miệng, không biết mắng người, chỉ có thể động thủ.
3.
"Mẫu thân, người nói thật chứ? Thập thất tỷ của con thật sự đã trở về rồi sao?" Ta chạy vội đến trước mặt nhạc mẫu, mắt sáng rỡ nhìn bà ấy, sợ bà ấy gạt ta. Nhạc mẫu mất đi hai nhi tử, tóc mai sớm đã điểm bạc, tấm thân cũng gầy gò, chỉ là tính tình bà mạnh mẽ, lòng dạ kiên cường, nên mới chưa ngã xuống.
"Nhìn con vui mừng như vậy, chẳng lẽ là con vẫn luôn mong nàng trở về?"
Nhạc mẫu ung dung phe phẩy quạt, mí mắt rủ xuống, liếc ta một cái, rồi lại nhìn sang Triệu Hoài An đứng đằng xa, hắn vẫn còn đứng yên tại chỗ, chắc là vui quá hóa ngốc rồi!
Ta gật đầu thật mạnh, hôn sự giữa ta và Triệu Hoài An, thật ra là mối nghiệt duyên mà phụ thân ta ban xuống, giờ đây thập thất tỷ đã trở về, ta và hắn đương nhiên nên chấm dứt ngay, để hắn cưới được người mà hắn hằng mong nhớ!
"Mẫu thân, thập thất tỷ của con không chỉ là công chúa, mà còn là đích công chúa, sau này Triệu Hoài An chắc chắn không thể ra chiến trường đâu, người cứ yên tâm đi, vậy con đi thu dọn hành lý nhé? Phủ công chúa xây xong đã mấy năm, vậy mà một ngày con cũng chưa từng được ở!
Nếu đã hòa ly, có phải nên tách ra trước không? Mẫu thân vào cung nói với bệ hạ một tiếng ngay nhé, Tiểu Mãn, Đông Chí, các em mau thu dọn đồ đạc, buổi chiều chúng ta chuyển đi luôn!"
Tiểu Mãn và Đông Chí là hai nha hoàn thân cận của ta, được mua về sau khi ta gả vào Triệu gia một năm.