Chàng không muốn trả lời, chuyện cũng chỉ có thể bỏ qua vậy thôi.
…
Dưới mái hiên, đèn lồng đỏ tròn vo đung đưa, ánh sáng phản chiếu trên nền tuyết, nhuộm cả mặt đất thành một màu đỏ rực.
Triệu Hoài An đốt pháo, bọn ta thì bịt tai đứng nép vào hiên.
Khoảnh khắc này, chàng mới trông giống khi trước, còn mang theo chút ngây ngô của ngày cũ.
Tiếng pháo nổ vang, chàng chạy đến bên cạnh ta, che tai ta lại, ta nghiêng đầu nhìn chàng, tóc mai chàng rối bời, ta đưa tay định giúp chàng chỉnh lại, nhưng cuối cùng lại bỏ tay xuống.
"Triệu Hoài An, bệ hạ đã nói với ta rồi, sau này chàng muốn cưới ai, huynh ấy đều sẽ đồng ý, chàng nhất định phải sống thật tốt, phải cưới thê sinh tử, sống đến răng long đầu bạc, tử tôn mãn đường* mới được."
*Tử tôn mãn đường: con cháu đầy nhà.
Chàng nhìn ta, nụ cười trên mặt dần tan biến.
Phụ mẫu và A Sinh đều đã vào nhà, chỉ còn ta và chàng đứng dưới hiên.
Tuyết rơi rào rào, gió thổi vi vút.
"Ta không cưới ai khác nữa."
Giọng chàng rất nhẹ, nhưng ta lại nghe vô cùng rõ ràng.
"Chàng đừng nhớ đến thập thất tỷ nữa. Nàng ta lại sắp gả đi rồi. Là nàng ta không xứng với chàng, chàng phải tìm một cô nương tốt, cùng sống thật hạnh phúc... Chàng..."
Ta không nói tiếp được nữa, cúi đầu lấy dây tiền đồng vừa xâu cột vào thắt lưng chàng.
"Đừng liều mạng nữa, phải bảo vệ chính mình thật tốt." Ta ngước mắt nhìn chàng.
"Ta không thích thập thất tỷ của nàng, từ lâu đã không còn thích nữa."
"Ừm! Vậy tốt rồi."
"Nàng muốn thấy nơi biên ải không? Ta đưa nàng đi xem thử."
…
Giữa đêm tuyết rơi tầm tã, chàng cưỡi ngựa, ta ngồi ngay trước chàng, chàng lấy áo lông khoác cho ta thật kĩ, ta dựa vào lồng n.g.ự.c chàng, hoàn toàn không thấy lạnh chút nào.
Thực ra, ta chưa từng đến nơi biên ải thực thụ, chỉ từng đến nơi quân trú bên trong trấn.
Trong trấn chủ yếu là gia quyến của các tướng sĩ canh giữ nơi đây.
Nơi này có một phủ Tướng quân trấn Bắc, trời đã gần sáng, cửa lớn vẫn khóa chặt, đèn lồng treo trước cổng vẫn còn sáng.
Bên trong một tòa tứ hợp viện*, gia nhân đã dậy, người quét tuyết, kẻ cho ngựa ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
*Tứ hợp viện: ngôi nhà được xây theo kiến trúc thời xưa, do bốn viện từ bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc hợp thành nên khuôn viên là hình vuông hoặc hình chữ nhật.
Chàng có một tòa viện đầy đủ như vậy, nhưng nhạc mẫu và nhạc phụ lại không ở được.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Chàng dắt ta đi ngang qua sân, tiến vào đại sảnh.
…
Chàng đẩy cửa ra, trời còn chưa sáng, trong phòng hơi tối, ta muốn tìm hỏa chiết tử* để thắp đèn.
*Hỏa chiết tử: dụng cụ đánh lửa thời xưa, hình dạng giống ống tre (trông giống mấy quả pháo hoa cầu cứu trong phim cổ trang ấy), nguyên lý hoạt động của hỏa chiết tử là một vật dẫn cháy để trong ống tre, khi đóng nắp lại thì lửa sẽ tắt do thiếu oxy nhưng không tắt hẳn (giống như trạng thái của than lúc lửa tắt mà than vẫn đỏ ấy), khi mở nắp và thổi vào thì lửa sẽ cháy lên lại do được cung cấp đủ oxy. [Mình chưa tìm thấy định nghĩa của vật này trong tiếng Việt, nhưng mình thấy nó khá là thú vị nên tóm tắt cả nguyên lý hoạt động vào.]
Ai ngờ chàng đóng sập cửa lại, đưa tay ra kéo ta vào lòng.
Chàng ôm chặt eo ta, đặt trán chạm vào trán.
Ta ngây người nhìn chàng, rồi đờ ra.
Hơi thở ấm nóng của chàng phả lên chóp mũi khiến ta không khỏi run rẩy.
"Ta không thích thập thất tỷ của nàng, ta thích muội muội của nàng ta. Nàng ấy ngày ngày cãi nhau với ta, cắn ta, giật tóc ta, nhưng lại luôn nói tốt cho ta trước mặt bệ hạ, luôn bảo vệ ta, nàng ấy may y phục, may hài cho ta, miệng thì chê bai, nhưng lòng lại thật tâm đối đãi.
Không biết từ lúc nào, trong lòng ta, trong mắt ta đều là nàng ấy. Ta muốn làm một tướng quân trấn thủ biên cương, nhưng ta không nỡ buông tay nàng ấy, Thất Thất, nàng nói xem ta phải làm sao đây? Hửm?"
Chỉ một chữ "hửm" của chàng, trầm thấp, vấn vương, khiến lòng ta cồn cào không yên, hận không thể lập tức ôm lấy chàng, hôn chàng.
"Nàng ấy chỉ mong chàng sống thật tốt, làm những điều mình muốn."
"Vậy nàng nói với nàng ấy giúp ta, trước đây ta cứ tưởng không có nàng ấy cũng được, nhưng giờ ta cảm thấy, không có nàng ấy thì không được nữa rồi."
Hàng mi dài khẽ run, ta biết chàng cũng căng thẳng như ta vậy.
…
"Triệu Hoài An, chàng tỉnh táo lại đi! Chỉ cần ta còn là công chúa, chàng vẫn là tướng quân, thì chúng ta không thể ở bên nhau. Bệ hạ sẽ không cho phép, các đại thần trong triều cũng không cho phép, chàng có biết không?"
Ta cố nén nỗi chua xót trong lòng, đẩy chàng ra, sức lực ta chẳng đáng gì với chàng chứ?
Vậy mà ta vẫn đẩy ra được, chàng nhắm mắt lại, rồi cười, nhưng nụ cười ấy quá đỗi thê lương, ta không nỡ nhìn thêm nữa.
Nếu có gì sai, thì sai ở chỗ chúng ta đều quá rõ bản thân muốn gì.
…
"Ngủ đi! Đây là phòng ta, ngày mai ta sẽ đưa nàng về."
Chàng trải giường, chuẩn bị nước nóng, rồi cúi đầu bước ra ngoài.
Ta chẳng còn lòng dạ rửa mặt chải tóc, chỉ thổi tắt đèn, quấn chăn nằm lên giường.
Giường thật ấm áp, trên cửa sổ phản chiếu một bóng người, ta cả đêm không ngủ, mà bóng người ấy cũng đứng bất động suốt đêm.
Nếu chỉ cần thích nhau là có thể ở bên nhau thì tốt biết bao, nếu ta chịu nói sớm hơn thì tốt biết bao, nhưng chàng ôm giấc mộng làm tướng quân, bất kể thế nào, ta cũng không đành lòng khuyên chàng từ bỏ.
…
Mùa đông dài đằng đẵng, nhưng thời gian lại trôi qua rất nhanh, cuối xuân, tuyết nơi biên cương mới bắt đầu tan.
Chàng rất bận, thỉnh thoảng mới trở về ngủ một đêm, cười đùa với ta, chuyện đêm đó tựa như chưa từng xảy ra, cũng chẳng có ai nhắc lại.