Ta và A Sinh nhặt củi lên, xếp ngay ngắn lên tường viện.
"Có nhắc đến, nhưng không kể tường tận thế này."
Dù sao quê nhà của bệ hạ cũng chính là nơi này, vậy mà trước giờ chúng ta chưa từng nghe nhắc đến cái tên Lưu Gia Câu.
"Ta thấy bệ hạ có tấm lòng rộng rãi, chí khí minh quân đã thành hình."
"Đúng vậy!" Ta cũng công nhận vậy.
"Con với A Sinh cứ yên tâm ở lại đây. Mùa đông lạnh lẽo, đường sá khó đi, đợi xuân về trời ấm hẵng tính tiếp. Nhạc mẫu ngày nào cũng nhung nhớ con."
"Vậy con nghe theo nhạc phụ."
Mỗi ngày thực ra cũng không có nhiều việc để làm, tuyết rơi triền miên, ta và A Sinh cũng vì thế mà quét tước hằng ngày.
Có lúc cũng theo phụ mẫu ra trấn mua chút đồ dùng hằng ngày.
Nhà không có hạ nhân, thế là bọn ta cùng nhau nghiên cứu mấy món ăn, hoặc ngồi trên giường đất đánh bài lá, có khi là thêu thùa may vá.
Nhạc phụ tự tay đóng cho ta một chiếc bàn, thế là ta viết chữ, vẽ tranh, thoắt cái đã hơn một tháng trôi qua.
Nhạc phụ nói, mùa đông này, những bộ tộc ngoài quan ải thiếu lương thực, nếu gia súc c.h.ế.t rét, họ nhất định sẽ kéo đến quấy nhiễu biên cương, cướp bóc lương thảo.
Cho nên Triệu Hoài An rất bận, chuyện này ta hiểu, chỉ là ta nhớ chàng.
Đã gần đến năm mới, bọn ta chuẩn bị đồ tết. Nhạc mẫu may cho ta và A Sinh, mỗi người một chiếc áo bông đỏ rực, phối với quần bông đen.
Bọn ta cũng học theo mấy cô nương trong thôn, đội mũ lông to sụ, không cần đẹp, chỉ cần ấm là được.
Luận về dùng đao thì A Sinh rất giỏi, nhạc phụ cũng chưa từng buông tay với binh khí. Mỗi ngày, hai người họ đều giao đấu trong sân, ta nhìn mà ngứa tay, bèn nhờ A Sinh dạy mình.
Từ nhỏ ta đã kéo cung b.ắ.n tên, cánh tay cũng có lực, luyện mấy ngày, cũng có thể múa cây thương của nhạc phụ trông ra dáng ra hình.
Nhạc phụ vốn là cô nhi, không biết phụ mẫu ruột là ai. Nhà khác bận rộn quét mộ, rước tổ tiên về nhà ăn tết, nhà ta thì đơn giản hơn nhiều.
Ta viết câu đối, nhạc mẫu pha hồ dán, đến trưa thì dán câu đối đỏ rực trước cửa.
Xong xuôi, cả gia đình vây quanh bếp lửa, cùng gói sủi cảo.
Nhạc phụ chắp tay sau lưng, đứng dưới mái hiên, chờ Triệu Hoài An về nhà.
Lúc chàng về đến thì trời đã tối đen, ta đói quá, không đợi được nên đã ăn trước một cái màn thầu chấm dưa muối.
Tuyết bên ngoài rất lớn, chàng cứ như một người tuyết, tuyết trên mũ lông đã phủ trắng thành một tầng dày, động một chút đã rơi vương vãi.
Hai má chàng lạnh đến đỏ bừng, chàng vừa chìa tay ra, vừa đứng cạnh bếp lửa hong ấm.
Chàng liếc nhìn ta, rồi phụt cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đường đường là công chúa, giờ trông chẳng khác gì một thôn nữ."
"Miễn là ấm là được! Lưu Gia Câu này chẳng lẽ có ai nhận ra ta là công chúa sao? Trời lạnh thế này, miệng chàng sao không đông cứng lại luôn đi?"
Không ngờ chàng lại chìa tay chọc lên trán ta một cái, ngón tay chàng lạnh buốt, chạm lên trán ta ấm áp.
"Một tí thiệt thòi cũng không chịu được."
Chàng cười, lắc lắc đầu.
"Mẫu thân, ăn cơm thôi! Nàng ấy hẳn là đói rồi."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Phải rồi, chúng ta đều không đói, chỉ có Thất Thất là đói thôi." Nhạc mẫu cười, bảo.
19.
Bàn than không lớn lắm, bọn ta bày biện đủ thứ cũng đầy cả bàn, tuy không thể so với ngày trước, nhưng vẫn náo nhiệt, đầm ấm.
Nhạc phụ lấy ra rượu Thái Bạch mà ông ấy cất giữ bấy lâu, trừ nhạc mẫu ra, bọn ta ai cũng uống được, chẳng mấy chốc một vò rượu đã cạn.
Người trong thôn không quá dư dả, chỉ có vài tiếng pháo nổ lẻ tẻ, xen lẫn với tiếng trẻ con reo hò, tiếng người lớn nói chuyện râm ran.
"Triệu Hoài An, ta kính chàng, kính chàng vì đã lựa chọn bảo vệ sự bình yên an ổn cho những con người bình thường."
Ta nâng chén nhìn chàng, mỗi ngày trôi qua, ta càng hiểu hơn quyết định của chàng.
Một đời thái bình thịnh thế, luôn cần có người từ bỏ điều gì đó để bảo vệ.
Càng hiểu chàng, ta lại càng thương chàng.
Chàng gìn bảo vệ bình yên của người khác, vậy còn sự bình yên của chàng thì ai sẽ bảo vệ đây?
Ánh mắt chàng lóe sáng, chàng cụng chén với ta, chén rượu va chạm vang lên âm thanh trong trẻo, ta ngửa đầu uống cạn.
Nhạc mẫu đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu ta, khẽ thở dài.
…
Đêm giao thừa phải thức qua nửa đêm để đón năm mới, nhạc mẫu phát tiền mừng tuổi cho bọn ta, ta xâu sáu đồng tiền lại bằng dây đỏ, thắt thành kết Như Ý.
Ta và nhạc phụ tâm tình rất nhiều, nhạc phụ kể những chuyện xưa mà ta chưa từng biết, còn ta thì kể những chuyện gần đây mà nhạc phụ không hay.
Triệu Hoài An ngồi xếp bằng, tựa lưng vào vách tường bên cạnh ta, nghe ta kể về những lần cãi vã, đánh nhau với chàng, chàng lại không phản bác như trước, chỉ mỉm cười lắng nghe.
"Chàng ấy từng tặng cho thập thất tỷ một viên hồng ngọc thật lớn, tỷ ấy mang ra khoe, bọn con chưa từng thấy thứ gì như vậy, bèn xúm lại xem, nhưng thập thất tỷ lập tức cất đi, mấy ngày sau, tỷ ấy đội một chiếc vương miện, ngay chính giữa vương miện được nạm chính viên hồng ngọc ấy.
Con vô cùng ghen tị, liền chạy đến kể với mẫu thân, mẫu thân dỗ con rằng, Hoài An đã giữ lại những thứ tốt nhất cho con, sau này nhất định đều thuộc về con."
"Chàng nói xem, chàng còn món đồ nào tốt nhất nữa không?" Đây là một câu chuyện thuở xưa, nhạc mẫu nhắc đến thập thất tỷ, ta bỗng nhớ lại, nên đem ra trêu chọc Triệu Hoài An.
"Chuyện này không cần hỏi nó, ta từng tặng nhạc mẫu con hai viên hồng ngọc to bằng quả trứng bồ câu, có một viên Hoài An xin mất rồi, con thử nói xem, viên hồng ngọc kia của thập thất công chúa có lớn đến thế không?"
Ta lắc lắc đầu, đã nhiều năm trôi qua, ta cũng không còn nhớ rõ, hẳn là không lớn đến vậy đâu nhỉ?