Nhưng… sao cô vẫn chưa đến?
Chẳng lẽ tin nhắn trong nhóm chat chỉ là lời nói lúc nóng giận thôi sao?
Chu Gia Vọng uống hết ly này đến ly khác.
Ánh mắt vẫn luôn dán chặt về phía cửa ra vào.
Những năm trước, cứ đến sinh nhật anh, cô đều chuẩn bị từ rất sớm.
Nhưng lần này, cô không hề có bất kỳ động tĩnh nào.
Cho dù hai người đã từng ầm ĩ đến mức nào, cô cũng chưa từng tuyệt tình như vậy.
Anh đột nhiên nhận ra, anh không còn hiểu nổi Thẩm Kim Nghi nữa.
Tại sao anh cố ý thân mật với cô gái khác mà cô lại không hề tức giận?
Tại sao cô không cãi nhau, không chất vấn, không ép buộc anh?
Chỉ cần cô làm loạn một chút, anh sẵn sàng nhượng bộ ngay.
Thế nhưng cả tuần nay, cô nhìn anh như nhìn một người xa lạ.
Thậm chí ngay cả khi anh cố tình đăng bao nhiêu trạng thái ám chỉ việc mình bị ốm, cô cũng không một lần chủ động liên lạc.
Chu Gia Vọng cảm thấy bực bội vô cùng.
Đến tận 12 giờ đêm, cô vẫn không xuất hiện.
Cũng không có một tin nhắn chúc mừng sinh nhật nào.
Anh châm một điếu thuốc, cuối cùng cũng chịu thua.
Thôi vậy, không cãi nhau với cô nữa.
Anh đầu hàng.
Không nhịn được nữa, anh bấm gọi điện cho cô.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."
Anh liên tục gọi đi gọi lại, trong lòng dần dần trở nên hoảng loạn.
Có lẽ cô đang trực ca đêm sao?
Anh tự trấn an mình.
Thế nên anh gửi tin nhắn cho cô:
[Bao giờ tan ca? Anh qua đón em.]
Nhưng tin nhắn vừa gửi đi, chỉ hiện lên một dấu chấm than màu đỏ chói mắt.
Anh ngây người nhìn màn hình, cảm giác như có một vết rách vô hình đang xé toạc trái tim anh.
Cơn giận bùng lên, anh ném mạnh điện thoại xuống sofa.
Thẩm Kim Nghi, em giỏi lắm!
Nhưng rồi anh vẫn nhặt chìa khoá xe lên, chuẩn bị chạy đến bệnh viện tìm cô.
Cửa phòng bị đẩy ra, Biên Tự bước vào, ném một hộp quà lên người anh.
"Cái gì?"
Biên Tự cười lạnh, quay người định rời đi.
Chu Gia Vọng nắm lấy cổ tay anh ấy, cau mày: "Anh câm rồi à?"
Biên Tự bật cười chế giễu: "Kim Nghi nhờ tôi trả lại nhẫn cho anh."
Chu Gia Vọng siết chặt tay, giọng nói khàn đi: "Cô ấy đâu? Sao không tự mình đến?"
"Đến làm gì? Nhìn anh ân ái với người khác để tự làm đau lòng mình à?"
Ánh mắt Biên Tự lạnh như băng: "Chu Gia Vọng, nếu không phải vì lớn lên cùng nhau thì tôi đã đấm anh từ lâu rồi."
"Không ai có thể mãi mãi đứng chờ một người."
"Anh không xứng với Kim Nghi."
"Sau này, cứ chờ mà hối hận đi."
Nói xong, Biên Tự vung tay bỏ đi.
Chu Gia Vọng nhìn theo bóng lưng anh ấy, siết chặt ly rượu trong tay đến mức làm nó vỡ nát.
"Hối hận?"
"Thẩm Kim Nghi, đúng là anh quá nuông chiều em rồi."