"Không phải chỉ muốn ép anh cúi đầu sao?"
"Anh không chịu đấy!"
"Để xem em rời khỏi anh, em còn có thể đi đâu!"
14
Ba tháng trôi qua.
Tại trạm y tế tạm thời, tôi đã cứu chữa không ít bệnh nhân.
Cũng cảm thấy mình đang tiếp nối con đường của ba mẹ.
Ba tôi là phóng viên chiến trường, mẹ tôi là cảnh sát nhân dân.
Họ đều hy sinh nơi tiền tuyến.
Sứ mệnh của họ, giờ đã được tôi tiếp nhận.
Có đôi khi nghe thấy tiếng súng nổ từ xa, những vụ nổ rung trời, tôi như có thể trò chuyện với họ từ trong tâm tưởng.
Họ nói với tôi: "Thẩm Kim Nghi, con là tuyệt vời nhất."
Nhưng tôi không ngờ lại gặp Chu Gia Vọng ở đây.
Anh đứng đó từ xa, dáng người gầy hơn trước, gương mặt tiều tụy, trên quần áo còn dính đầy bụi bặm.
Anh cứ thế lặng lẽ nhìn tôi, vành mắt đỏ hoe, như thể chỉ một giây nữa thôi sẽ bật khóc.
"Kim Nghi, anh đã tìm em suốt bấy lâu nay…"
Tôi chỉ thoáng nhìn anh một cái rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc cứu chữa bệnh nhân.
Tôi không có thời gian để cùng anh diễn cảnh tình sâu nghĩa nặng đã quá hạn sử dụng.
Ở nơi này, thiết bị y tế thiếu thốn, nhân lực không đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm từ những cuộc tấn công.
Trong một môi trường mà sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc như thế này, không ai quan tâm anh đến từ đâu, cũng chẳng ai cần biết anh đến vì ai.
Đêm khuya, tôi kéo thân thể mệt mỏi trở về căn lều dã chiến.
Chu Gia Vọng vẫn đang đợi ở đó.
Tôi qua loa rửa mặt, kéo anh ra ngoài, tránh làm phiền đến những người khác.
"Anh đến đây gây rối sao? Anh có biết nơi này nguy hiểm thế nào không?"
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã ôm chặt tôi vào lòng.
"Kim Nghi, em có biết anh nhớ em đến nhường nào không?"
"Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh, là anh đã nói những lời tồi tệ đó, là anh đã làm những chuyện tổn thương em."
"Anh biết anh sai rồi."
"Em về với anh đi, có được không?"
Giọng anh khàn đặc, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ tôi, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, chỉ biết lặp đi lặp lại một câu: "Xin lỗi, là anh sai rồi… Xin lỗi…"
Mặc dù tay đã mỏi nhừ, tôi vẫn kiên quyết đẩy anh ra.
"Nói xong chưa?"
Gương mặt anh đầy nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, trông chẳng khác gì một chú cún nhỏ bị bỏ rơi.
Ai có thể ngờ được?
Chỉ mới mấy tháng trước, Chu Gia Vọng vẫn còn tự tin rằng tôi sẽ mãi không rời khỏi anh.
Vậy mà giờ đây, anh lại trở thành một kẻ thảm hại, tuyệt vọng, cầu xin sự tha thứ của tôi.
Thấy tôi không chút dao động, cảm xúc của anh dần mất kiểm soát: