Chỉ Được Thích Mình Anh

Chương 15



"Nhưng tại sao em lại có thể bình tĩnh và lạnh lùng nói ra lời chia tay như vậy?"

"Anh ghét cái cách em thờ ơ với anh, khiến anh cảm thấy em không còn yêu anh nữa, vậy nên anh mới thử em."

"Nụ hôn đó chỉ là đóng kịch, anh chưa từng hôn cô ta, ngày hôm đó ở bệnh viện cũng không như em nghĩ, cô ta và bạn cùng phòng đùa giỡn, vận động mạnh quá nên bị xuất huyết, anh đưa cô ta đến bệnh viện của em, chỉ là muốn xem phản ứng của em, mong em cãi nhau với anh một trận, mong em chất vấn anh."

"Nhưng em càng im lặng, anh càng mất kiểm soát."

"Kim Nghi, anh chỉ muốn em nhún nhường một chút, làm nũng với anh một chút, tại sao lại thành ra chia tay thế này?"

"Trần Dĩ Sơ ngăn anh lại, không cho anh đi tìm em, tin nhắn và cuộc gọi của anh đều không có hồi âm, lúc đó anh mới biết mình đã sai lầm đến mức nào."

"Ba anh biết chuyện lại đánh anh một trận nữa, mẹ anh thậm chí còn tuyên bố từ mặt anh."

"Họ càng thích em bao nhiêu thì anh lại càng giống một thằng ngốc bấy nhiêu."

"Bao nhiêu đêm em không còn ở bên, anh chỉ nghĩ…nếu ngày hôm đó trong trò 'thật lòng hay thách thức', anh nhìn thẳng vào mắt em và nói: 'Anh muốn kết hôn, cô dâu duy nhất của anh chính là Thẩm Kim Nghi', thì kết quả có thay đổi không?"

Tôi lau đi nước mắt trên mặt anh, giọng nói bình tĩnh: "Đừng nói nữa."

"Bây giờ anh cần giữ sức, chúng ta còn phải chờ cứu hộ."

Trong bóng tối, tôi không thấy rõ mặt anh, chỉ nghe thấy giọng nói cẩn thận thăm dò: "Nếu chúng ta sống sót, Kim Nghi…em sẽ cho anh một cơ hội chứ?"

Trước ranh giới sống chết, tôi không đủ nhẫn tâm để nói "không".

Chỉ chọn cách im lặng.

Sau đó, tôi hướng dẫn anh dịch chuyển cơ thể, từ từ rút thanh sắt ra.

May mắn là vết thương không quá sâu.

Nhưng máu vẫn chảy không ngừng.

Tôi băng bó vết thương cho anh: "Chu Gia Vọng, cố gắng lên, cố gắng chịu đựng."

Mãi đến khi chúng tôi chờ được đội cứu hộ từ đại sứ quán đến.

17

Trần Dĩ Sơ cũng có mặt.

Tại bệnh viện trong khu an toàn, Chu Gia Vọng nằm yên trên giường bệnh.

Dù chỉ bị vùi lấp trong thời gian ngắn nhưng anh mất quá nhiều máu, hôn mê suốt mấy ngày.

Tôi nhìn Trần Dĩ Sơ, khẽ nói: "Anh đưa anh ấy về nước đi."

"Vậy còn em?"

Trần Dĩ Sơ hỏi: "Nơi này rất nguy hiểm, em vẫn muốn ở lại sao?"

Tôi gật đầu: "Đây là nhiệm vụ của em, vẫn còn nhiều bệnh nhân cần được cứu chữa."

"Em không sao đâu, tối nay sẽ có người của tổ chức đến đón em rời khỏi đây."

Anh ấy im lặng.

Đang định nói gì đó thì Chu Gia Vọng tỉnh lại.

Tôi đưa cốc nước ấm cho anh, đỡ anh ngồi dậy uống.

Thấy Trần Dĩ Sơ ở đây, anh hơi sững người.

Trần Dĩ Sơ đứng lên: "Tôi ra ngoài hỏi tình hình một chút."

Anh ấy cố ý để lại không gian riêng cho hai chúng tôi.

Tôi nhìn anh ấy bằng ánh mắt cảm kích, sau đó quay sang Chu Gia Vọng.

Gương mặt anh tái nhợt, môi không còn chút huyết sắc, trên mặt vẫn còn nhiều vết trầy xước.

Đều là do che chắn cho tôi mà bị thương.