"Tôi không sao, anh đừng lo."
Anh định nắm lấy tay tôi nhưng tôi lặng lẽ tránh đi, vẫn nên nói rõ mọi chuyện thì hơn.
"Chu Gia Vọng, tôi thấy những gì anh nói hôm đó rất nực cười."
"Anh không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên tôi."
"Anh phải chấp nhận một điều— chính lòng anh đã lung lay trước."
"Rốt cuộc vẫn là vì tám năm bên nhau đã khiến anh chán, không còn mới mẻ nữa, vậy nên anh mới biện hộ rằng là do tôi ép buộc, do tôi không quan tâm anh."
"Nếu ngày đó tôi níu kéo, liệu anh có nói ra sự thật không?"
"Hay anh sẽ chỉ thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát khỏi tôi?"
Anh siết chặt ga giường, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Giọng nói nghẹn lại trong cổ họng: "Thật sự không thể quay lại sao?"
Tôi khẽ cười: "Chu thiếu gia, chẳng lẽ vì anh bị thương nên tôi phải lấy thân báo đáp à?"
Tôi trả lại cho anh những lời mà anh từng nói với tôi.
Chu Gia Vọng sững người.
Có lẽ anh không ngờ được, có một ngày chính anh sẽ bị phản bội bởi lời nói của chính mình.
18
Cửa phòng đóng lại, Trần Dĩ Sơ tựa vào tường.
"Anh ta vì chuyện tôi che giấu việc em rời đi mà đánh anh một trận, đây là lần thứ hai bọn anh đánh nhau."
Từ miệng Trần Dĩ Sơ, tôi biết thêm một câu chuyện khác.
Hôm đó, sau khi tôi chuẩn bị cầu hôn trong trò "thật lòng hay thách thức", khiến Chu Gia Vọng tức giận bỏ đi, tôi đã trốn vào một góc hành lang, lặng lẽ khóc.
Trần Dĩ Sơ đi ngang qua, đưa cho tôi một chiếc khăn tay.
Thực ra, anh ấy không hỏi gì, tôi cũng không nói gì.
Chỉ là, sau khi khóc sưng mắt, lúc bước xuống cầu thang, tôi suýt bị trượt chân, may mà anh ấy kịp đỡ lấy tôi.
"Chu Gia Vọng nhìn thấy cảnh đó."
"Anh ta nghĩ rằng em đang cố tình lợi dụng anh để chọc tức anh ta nên mới tìm một cô gái khác để trả đũa."
"Đêm hôm đó, anh ta uống say rồi chạy đến nhà anh, đấm anh một cú ngay lập tức."
"Anh ta nghĩ anh thích em nên nổi cơn ghen, bắt anh không được có ý đồ với em nữa. Nếu không, bọn anh sẽ không còn là anh em nữa."
Tôi mở to mắt, ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.
Trần Dĩ Sơ cúi mắt, cười khẽ: "Anh nói với anh ta, anh không có tình cảm với em, anh thật lòng mong hai người hạnh phúc bên nhau."
"Đó là sự thật."
Anh ấy ngước mắt lên, chậm rãi nói tiếp: "Anh đã cố tình giấu thông tin về em nhưng sau khi anh ta phát hiện ra, anh ta chất vấn anh: Có phải anh đang chờ ngày này để cướp em khỏi tay anh ta hay không?"
Tôi cảm thấy bất lực, lắc đầu: "Anh ấy luôn thích coi người khác là tình địch. Lần trước còn nói như vậy với Biên Tự nữa đấy. Anh đừng để ý, anh ấy vẫn luôn trẻ con và ngây ngô như vậy."
"Đúng vậy."
Trần Dĩ Sơ liếc nhìn tôi một cái, sau đó dời mắt ra xa: "Chu Gia Vọng luôn có thể tùy ý nói ra những lời thật lòng của mình."
Nhưng cũng chính những lời đó lại làm tổn thương người khác.
May thay, từ nay về sau, tôi không cần để tâm nữa.
Dưới lầu, chiếc xe đến đón tôi đã dừng sẵn.
Tôi gật đầu với Trần Dĩ Sơ: "Em đi đây."
Sau đó, tôi lấy từ trong cổ áo ra lá bùa bình an, khẽ cười: "Cảm ơn anh, cảm ơn Biên Tự, có những người bạn như hai người thật tốt. Lá bùa này rất hữu ích, khi trở về em nhất định sẽ đi tạ lễ."