Trần Dĩ Sơ liếc nhìn tôi một cái, sau đó dời mắt ra xa: "Chu Gia Vọng luôn có thể tùy ý nói ra những lời thật lòng của mình."
Nhưng cũng chính những lời đó lại làm tổn thương người khác.
May thay, từ nay về sau, tôi không cần để tâm nữa.
Dưới lầu, chiếc xe đến đón tôi đã dừng sẵn.
Tôi gật đầu với Trần Dĩ Sơ: "Em đi đây."
Sau đó, tôi lấy từ trong cổ áo ra lá bùa bình an, khẽ cười: "Cảm ơn anh, cảm ơn Biên Tự, có những người bạn như hai người thật tốt. Lá bùa này rất hữu ích, khi trở về em nhất định sẽ đi tạ lễ."
"Đúng vậy, chúng ta là bạn."
"Bạn bè."
Anh ấy khẽ nhẩm hai chữ đó.
Vừa đi đến cửa cầu thang, Chu Gia Vọng đã đuổi theo tôi.
Vì quá vội vã, anh vấp ngã, đau đến bật khóc: "Kim Nghi, anh xin em, đừng đi, đừng bỏ anh lại."
Tôi chỉ bình tĩnh nhìn anh.
Không một chút dao động.
"Kim Nghi, chúng ta đã bên nhau tám năm rồi, em đừng đối xử với anh như vậy."
"Anh yêu em, là thật lòng yêu em."
"Cho anh một cơ hội đi, anh thề rằng sẽ không bao giờ phụ lòng em nữa, xin em đấy!"
Tôi chẳng bận tâm đến những giọt nước mắt hay lời van xin của anh.
Chu Gia Vọng nên biết rằng, Thẩm Kim Nghi là một người rất bướng bỉnh, đã quyết định rồi thì sẽ không quay đầu lại.
"Chu Gia Vọng, không có ai sống thiếu ai mà chết đâu."
"Hãy nhìn về phía trước đi."
Lúc tôi lên xe, anh đuổi theo đến tận tầng một.
Ánh mắt anh nhìn tôi đầy tuyệt vọng, rồi sau đó ngồi xổm xuống đất, bật khóc nức nở.
Tôi chỉ dứt khoát đóng cửa xe lại.
Khi xe khởi động, tôi bất chợt nhớ đến bộ phim thanh xuân mà tôi và Chu Gia Vọng đã xem năm 16 tuổi.
Trong phim, một cậu trai không ngừng thử thách giới hạn chịu đựng của cô gái, mong rằng cô ấy có thể đáp lại cậu bằng sự bao dung vô điều kiện.
Nhưng khi cô gái biết sự thật, cô đã quay lưng rời đi, để lại chàng trai chìm trong hối hận.
Lúc đó, Chu Gia Vọng đã cười.
"Yêu một người sao có thể nhẫn tâm thử thách cô ấy, chạm vào giới hạn của cô ấy chứ?"
"Thẩm Kim Nghi, sau này anh sẽ không bao giờ để em chịu những ấm ức như vậy."
"Nếu có một ngày anh dám làm tổn thương em, thì chúc anh… mãi mãi mất đi tình yêu."
Khi đó, có lẽ Chu Gia Vọng cũng không ngờ.
Viên đạn mà anh bắn ra năm 16 tuổi—
Đến năm 25 tuổi, lại bắn trúng ngay giữa trán anh.
( Hết )