"Các cô cậu trẻ tuổi cũng nên biết kiềm chế một chút..."
Bác sĩ không nói tiếp, chỉ cúi đầu viết bệnh án: "Cô ấy mới 18 tuổi thôi đấy... Haiz."
Tôi xoay người bước đi, đột nhiên cảm thấy dạ dày cồn cào, khó chịu đến mức muốn nôn.
Ngay cả tim cũng đau đến co thắt.
Nhưng tôi vẫn gắng siết chặt tay, tự nhủ với bản thân: Thẩm Kim Nghi, không sao cả.
Chỉ là phản ứng cai nghiện thôi.
"Tiến sĩ Thẩm, bác sĩ Tô cần cô bàn giao bệnh nhân."
Một y tá quen thuộc đi tới: "Cô đau dạ dày à? Lại quên ăn sáng sao?"
Tôi lắc đầu.
Vừa định bước đi, cánh tay đã bị ai đó siết chặt—
Chu Gia Vọng đã chạy ra khỏi phòng cấp cứu, giữ chặt lấy tôi.
"Sao em lại không ăn sáng?"
Giọng anh đầy lo lắng, vẻ mặt cũng lộ rõ sự quan tâm chân thành.
"Lại muốn hạ đường huyết ngất xỉu sao?"
"Thẩm Kim Nghi, em có thể tự chăm sóc bản thân một chút được không?"
Vừa nói, anh vừa rút một thanh sô cô la trong túi, nhét vào miệng tôi.
Hồi còn đi học, tôi hay bận rộn với các thí nghiệm mà quên ăn.
Sau khi biết chuyện, dù ở đâu, anh cũng nhất định sẽ xuất hiện đúng giờ, giám sát tôi ăn cơm rồi mới chịu đi.
Chỉ trừ năm ba đại học, khi anh theo ba mẹ đến nơi khác khảo sát dự án.
Tôi vì mải mê nghiên cứu dữ liệu, cả ngày không ăn gì, cuối cùng ngất xỉu lúc rời phòng thí nghiệm.
Anh ngồi bên giường bệnh ở phòng y tế, mắt đỏ hoe, tức giận ép tôi ăn cháo: "Thẩm Kim Nghi, em định chết đói sao!"
Kể từ hôm ấy, anh luôn mang theo sô cô la hoặc kẹo trong túi, để phòng trường hợp tôi lại quên ăn.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy khóe mắt mình nóng lên, nước mắt suýt nữa đã rơi xuống.
Nhưng một giọng nói yếu ớt đã kéo tôi trở về thực tại.
"Anh ơi, em đau lắm..."
Giọng của cô gái nhỏ lại vang lên, ngay lập tức đưa tôi trở lại với hiện thực.
Tôi vội vã đẩy Chu Gia Vọng ra: "Bạn gái anh đang gọi kìa."
Nói xong, tôi điều chỉnh lại cảm xúc, nhanh chóng quay về với công việc.
8
Sắp tan ca thì trời đổ mưa lớn.
Mọi người xung quanh đều than phiền vì chắc chắn sẽ khó gọi xe.
Tôi kéo chặt áo khoác, đặt xe từ trước.
Lát sau, cơn mưa dịu bớt, tôi cùng đồng nghiệp bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy Chu Gia Vọng đứng tựa vào xe, che ô đen, trên tay kẹp một điếu thuốc.
Nhìn thấy tôi, anh dập tắt điếu thuốc, giọng điệu quen thuộc như cũ: "Để anh đưa em về."
Tôi lắc đầu: "Không cần đâu."
Anh mím chặt môi: "Chuyện sáng nay, em không định hỏi anh sao?"
Tôi cúi đầu kiểm tra xem xe đặt trước còn bao lâu nữa đến, giọng điệu bình thản: "Tôi không có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác."
Tôi cảm giác rõ ràng nhịp thở của Chu Gia Vọng trở nên nặng nề hơn.