Chỉ Được Thích Mình Anh

Chương 7



Ngước mắt lên, tôi nhìn thấy anh cười lạnh: "Thẩm Kim Nghi, em nhất định phải nói chuyện với anh kiểu này sao?"

"Chu Gia Vọng, tôi không thể làm bạn với người yêu cũ."

"Đã kết thúc rồi, tôi nghĩ rằng không dây dưa chính là cách giữ lại thể diện tốt nhất cho cả hai."

"Ý em là, anh đang dây dưa với em sao?"

"Thẩm Kim Nghi, em cũng tự tin về bản thân quá rồi đấy."

Tay anh nắm chặt lấy cán ô, ngón tay trắng bệch.

"Tốt nhất là không phải vậy."

Tôi thu ánh mắt lại, mở cửa xe, không hề ngoảnh đầu nhìn anh lần nào nữa.

Nhưng anh lại nắm lấy tay tôi, giọng nói dịu đi đôi chút: "Ngày mai là kỷ niệm 30 năm ngày cưới của ba mẹ anh, họ muốn em đến dự."

Ngày ba mẹ tôi qua đời, chính ba mẹ Chu Gia Vọng đã dang tay cưu mang tôi.

Họ thực sự rất tốt với tôi, chăm sóc tôi như con gái ruột.

Dù tôi đã dọn ra ngoài từ khi lên đại học nhưng dì Chu vẫn thường xuyên đến chỗ tôi nấu ăn, mỗi khi đi mua sắm cũng không quên mua quà mang đến cho tôi.

Lúc chuyện giữa tôi và Chu Gia Vọng bị phát hiện, họ chỉ trách mắng anh, sợ anh làm tổn thương tôi chứ chưa từng có bất kỳ lời nào khó nghe với tôi.

Trước khi tan ca, dì Chu còn nhắn tin cho tôi, bảo rằng dì nhớ tôi.

Tôi khẽ gật đầu: "Tôi sẽ đến."

Anh vẫn chưa buông tay.

"Còn chuyện gì nữa sao?" Tôi nhíu mày.

"Anh chưa nói với họ về chuyện của chúng ta, ngày mai là ngày vui, anh hy vọng em có thể giữ kín chuyện này."

Tôi im lặng trong giây lát, sau đó nhẹ giọng đáp: "Ừm."

9

Tôi cầm theo quà đến nhà họ Chu.

Vừa định đi tìm dì Chu, eo đột nhiên bị một vòng tay ôm chặt.

"Bà xã, cuối cùng em cũng đến rồi."

Chu Gia Vọng vòng tay qua ôm lấy tôi, cọ cọ vào tóc tôi đầy thân mật.

Ánh mắt anh lại nhìn về phía sau: "Mẹ à, con đã nói rồi, thế nào thì Kim Nghi cũng sẽ đến mà."

Tôi bình tĩnh đưa quà ra: "Dì ơi, đây là quà của con."

Sau đó, tôi âm thầm gỡ tay Chu Gia Vọng ra.

Nhưng dường như anh cố tình đối nghịch với tôi, siết chặt hơn.

Dì Chu thấy chúng tôi giống như đang trêu đùa, cũng bật cười: "Sắp 25 tuổi rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy."

"Sau này kết hôn rồi, để Kim Nghi dạy dỗ con cho tốt."

Hơi thở nóng rực của Chu Gia Vọng phả xuống đỉnh đầu tôi: "Mẹ à, mẹ không hiểu rồi."

"Con chỉ trẻ con trước mặt người con yêu thôi."

"Vợ con chắc chắn sẽ không nỡ trách con đâu, đúng không?"

Ngón tay anh siết chặt dần.

Tôi không hiểu, tại sao trong khi không yêu tôi nữa, anh vẫn có thể tự nhiên gọi tôi là "bà xã" như vậy?

Chờ dì Chu đi tiếp khách, tôi lập tức gạt tay anh ra: "Chu Gia Vọng, anh đừng có quá đáng."