Chỉ Được Thích Mình Anh

Chương 8



Anh nhìn tôi, khẽ cười: "Em sợ cái gì chứ?"

"Chẳng lẽ em vẫn chưa quên anh sao?"

Lúc này, ánh mắt tôi vô tình lướt qua màn hình điện thoại anh đang đặt trên bàn, chưa kịp khóa—

[Cảm ơn anh vì món quà ~]

[Anh ơi, em nhớ anh, em không còn đau nữa, em đến tìm anh nhé?]



Chờ đến khi khách khứa đã dần rời đi, tôi cũng định rời khỏi.

Dì Chu níu tay tôi, lưu luyến nói: "Lâu lắm rồi dì chưa gặp con, Kim Nghi, dì còn nhiều chuyện muốn tâm sự với con lắm."

"Ngày mai dì sẽ bảo tài xế đưa con đến bệnh viện sớm."

"Ở lại với dì một đêm được không?"

Chu Gia Vọng đứng bên cạnh ôm lấy vai tôi, giọng điệu tự nhiên như thể tôi vẫn là bạn gái anh: "Mai anh đưa em đi, ở lại đây đi, bà xã?"

"Dì cũng mong con ở lại, phòng của con, dì vẫn giữ nguyên như cũ đấy."

Ánh mắt dịu dàng của dì Chu nhìn tôi đầy mong đợi.

Tôi nhất thời nhớ đến người mẹ đã mất của mình, cuối cùng vẫn gật đầu.

Sau khi trò chuyện cùng dì Chu một lúc, tôi ra ban công ngồi hóng gió.

Bất giác tôi nghe thấy những tiếng cười đùa thân mật.

Từ vườn hoa dưới tầng một, bên cạnh hòn non bộ, Chu Gia Vọng đang nói gì đó với cô bạn gái nhỏ.

Cô gái ngượng ngùng đỏ bừng mặt, cười khúc khích.

Có vẻ như nhận ra ánh mắt tôi đang nhìn xuống, Chu Gia Vọng ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng quét về phía tôi.

So với người vừa ôm tôi, gọi tôi là "bà xã" ban nãy, dường như là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Tôi xoay người rời đi, khẽ cười tự giễu.

Thì ra tình yêu của đàn ông là thứ có thể diễn xuất được.

10

Giấc ngủ này chẳng hề yên ổn.

Trong mơ, một bên là Chu Gia Vọng của những năm tháng thanh xuân, nắm chặt tay tôi, nụ cười rạng rỡ: "Kim Nghi, anh thích em lắm."

Một bên khác là Chu Gia Vọng của hiện tại, lạnh lùng nhìn tôi: "Thẩm Kim Nghi, chúng ta chỉ là quan hệ thể xác, dù em có cầu hôn thì anh cũng không cưới em đâu."

Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.

Cảm giác như bị ai đó ôm chặt từ phía sau, siết đến mức không thể thở nổi.

Tưởng rằng vẫn còn trong mộng, tôi cố gắng mở mắt.

Nhưng hơi thở nóng bỏng phả lên tai tôi.

Những nụ hôn nhẹ rơi xuống cổ, lan dần xuống xương quai xanh.

Một bàn tay lần vào dưới tà váy ngủ.

Làn da tiếp xúc với không khí lạnh khiến tôi bừng tỉnh.

Không phải mơ.

Khi Chu Gia Vọng định bế tôi lên người anh, tôi lập tức đá mạnh một cú, bật đèn ngủ.

"Chu Gia Vọng, anh bị điên à?"

Anh như kẻ say rượu, hơi thở nồng mùi cồn, gương mặt đỏ bừng.

Đôi mắt mông lung nhìn tôi: "Kim Nghi ~ Em làm gì vậy?"

"Ôm chồng một cái đi mà."

Giống hệt dáng vẻ khi trước, lúc anh trêu chọc tôi.

"Kim Nghi, ngoan nào~"

Anh lảo đảo tiến lại gần, muốn hôn tôi, có vẻ như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Tôi vung tay tát anh một cái: "Chu Gia Vọng, chúng ta kết thúc rồi."

Anh đờ đẫn nằm trên giường, lẩm bẩm: "Kim Nghi hôn anh một cái đi..."

Tôi chẳng muốn đôi co với một kẻ say bèn mặc quần áo, rời khỏi nhà họ Chu trong đêm.

Nhiều ngày sau đó, tôi không còn gặp lại Chu Gia Vọng nữa.

Mọi thủ tục ở bệnh viện cũng sắp hoàn tất.