Ngày cuối cùng trước khi rời đi, Biên Tự gọi điện rủ tôi đi cầu phúc.
Tôi từ chối: "Em phải về nhà dọn đồ, buổi tối còn có tiệc chia tay với đồng nghiệp nữa."
Trước khi cúp máy, anh ấy chợt hỏi: "Em có biết Chu Gia Vọng nằm viện ba ngày nay không?"
Vừa nói xong, Biên Tự cũng nhận ra điều gì đó, lập tức sửa lời:
"Mà thôi, ai quan tâm chứ."
"Chết luôn đi cũng được."
"Kim Nghi, coi như anh chưa nói gì."
Tôi mở điện thoại, nhìn thấy bài đăng của Chu Gia Vọng trên mạng xã hội.
Quả thật là anh đang nằm viện.
Ngày đầu tiên: [Gãy xương sườn, sốt cao, chẳng ai thương.]
Ngày thứ hai: [Có người thương.]
Kèm theo đó là ảnh bạn gái mới của anh đang đút cháo cho anh ăn.
Ngày thứ ba: [Có tình yêu thì bệnh sẽ khỏi nhanh.]
Lại là hình hai người họ bên nhau.
Nhìn qua cũng biết là cố tình đăng để khiêu khích tôi.
Nhưng tôi chỉ cười nhạt, xoá luôn anh khỏi danh sách bạn bè.
Cảm giác ở tim cũng bình lặng hơn bao giờ hết.
Tôi biết mình đã cai nghiện thành công rồi.
Vậy nên tôi nhắn tin cho Biên Tự: "Ngày mai giúp em một việc nhé."
11
Buổi tối, đồng nghiệp tổ chức tiệc chia tay cho tôi.
Giữa chừng khi đi vệ sinh, tôi vô tình nghe thấy giọng của Chu Gia Vọng.
"Con gái thì uống rượu gì chứ."
"Anh uống thay em."
Sau đó, tôi thấy anh ngửa đầu uống liền ba ly.
Vừa đặt ly xuống, ánh mắt anh lập tức chạm phải tôi.
Tôi dời tầm mắt, quay về phòng tiệc.
"Chị Kim Nghi, em thật sự không nỡ để chị đi đâu."
"Bao giờ chị xuất phát vậy?"
Lời vừa dứt, sắc mặt Chu Gia Vọng trầm xuống, kéo tôi ra ngoài.
Giọng anh hết sức gấp gáp: "Em sắp đi đâu?"
"Trao đổi công tác với bệnh viện khác." Tôi lạnh nhạt rút tay khỏi anh.
Anh dường như thở phào nhẹ nhõm: "Kim Nghi, ngày mai là sinh nhật anh."
Tôi hờ hững đáp: "Ồ."
Thấy tôi không có hứng thú, anh vỗ nhẹ vai tôi: "Em nhất định phải đến."
Chu Gia Vọng vẫn luôn như vậy.
Luôn ra lệnh cho người khác.
Mãi đến giờ tôi mới nhận ra, trong mối quan hệ này, anh lúc nào cũng chiếm thế chủ động, từng bước một kéo tôi đi theo nhịp của anh.
Khiến tôi quên mất rằng, lẽ ra ngay từ năm 16 tuổi, tôi đã nên hỏi một câu:
"Chu Gia Vọng, tại sao anh hôn em?"
"Chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì?"
Nhưng may mắn là tất cả đã kết thúc rồi.
Giờ đi tìm đáp án cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.
"Kim Nghi, anh sẽ đợi em đến."
Tôi cúi đầu, không trả lời.
Anh còn định nói gì đó, nhưng—
"Anh ơi, mau vào đi~"
Bạn gái nhỏ của anh ló đầu ra gọi, giọng điệu nũng nịu.
Lời anh sắp nói lập tức bị chặn lại.
Anh nhìn tôi thật sâu nhưng cuối cùng vẫn quay người trở vào.
Sau khi anh rời đi, Trần Dĩ Sơ từ trong bóng tối bước ra, đưa cho tôi một tấm bùa bình an.
"Biên Tự dẫn bạn gái đi cầu phúc, anh tiện tay xin cho em một cái."
Tôi nhận lấy, trên đó có thêu hai chữ "Kim Nghi".
"Cảm ơn anh nhé."
Anh ấy đút tay vào túi, khẽ gật đầu: "Anh biết em sắp đi làm bác sĩ không biên giới."
Tôi ngẩng lên nhìn anh ấy.
Anh ấy đã quay mặt đi nơi khác, giọng nói bình thản: "Yên tâm đi, anh sẽ giúp em giấu chuyện này."
"Không để Chu Gia Vọng làm phiền em đâu."
Tôi mỉm cười: "Cảm ơn anh."
Lúc xoay người rời đi, anh ấy nhẹ nhàng gọi tên tôi: "Kim Nghi."
"Ừm?"
Trần Dĩ Sơ ẩn mình dưới ánh đèn mờ nhạt, khẽ cong môi cười: "Chúc em nhiệt huyết, chúc em tự do."