Chị Em Cùng Gả Cùng Ly Hôn

Chương 7



Bỗng nhiên, một nữ sinh mặc quần yếm, tóc buộc đuôi ngựa xuất hiện trước mặt chúng tôi.

"Anh đẹp trai ơi, có thể thêm WeChat không?"

Tôi lập tức che chắn trước mặt Doãn Vân Thâm, cảnh giác nói:

"Cô gái à, cô coi tôi như người chếc sao?"

Cô ấy chớp mắt, vô tội đáp:

"Không mà, cô vẫn sống đây thây."

Tôi: "..."

Tôi nổi m.á.u ngang tàng.

Khí thế hung hăng, tôi đặt tay lên vai Doãn Vân Thâm, ghé sát vào mặt anh ấy rồi “chụt” một cái:

“Đã nhìn ra chưa?”

“A?”

Cô ấy mở to mắt như chuông đồng.

“Vừa rồi tôi nghe thấy anh ấy gọi cô là "chị", tôi còn tưởng rằng...”

Cô ấy bỗng chốc luống cuống, vội vàng cúi đầu xin lỗi, bụm mặt rồi chạy mất dạng.

Tôi chếc lặng.

Cảm giác như báu vật của mình bị người khác thèm muốn vậy.

“Vân Thâm, cô ấy có đẹp không?”

Doãn Vân Thâm đỏ mặt, xoa xoa chỗ tôi vừa hôn, cả người đờ đẫn.

“Em hỏi anh đó! Cô ấy có đẹp không?”

“Hả? Ai? Hả... Đẹp?”

Đẹp?!

Tôi trừng mắt nhìn anh ấy.

“Vậy... khó coi?”

Tôi tiếp tục trừng mắt nhìn anh ấy.

“A... Em không nhìn rõ, là đẹp hay khó coi nhỉ?”

Tôi: "..."

Không được, tôi phải tẩy não anh ấy mới được!

“Anh không biết sao? Vừa rồi nữ sinh đó thật ra là yêu quái biến thành! Cô ấy muốn tiếp cận anh, sau đó lừa anh vào hang động của cô ấy, trói chặt anh lại, không những không cho anh ăn, mà còn đánh anh đến mức sưng vù! Cuối cùng còn moi t-im anh ra!”

Đồng tử Doãn Vân Thân co rụt lại, vẻ mặt kinh hãi.

“Anh có biết moi t-im là gì không? Đầu tiên sẽ xẻ ngự.c anh ra, sau đó...”

Tôi vừa nói, vừa giơ tay mô phỏng động tác.

“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”

Doãn Vân Thâm hoảng sợ ôm ngực.

Tôi hài lòng với thành quả dạy dỗ của mình, lập tức nhấn mạnh:

“Cho nên nhớ kỹ, những nữ sinh chủ động tìm anh ở bên ngoài, đều không có ý tốt! Bọn họ đều là yêu quái biến thành! Anh tuyệt đối không được mắc lừa!”

Doãn Vân Thâm trịnh trọng gật đầu:

“Ừ ừ ừ!”

“Chỉ có em mới là người tốt, chỉ có em sẽ không làm hại anh!”

“Ừ ừ ừ!”

“Nhớ kỹ chưa? Lặp lại lần nữa!”

Tuyết Lạc Vô Ngấn

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nhớ kỹ rồi! Chỉ có chị là người tốt, những người khác đều là yêu quái!”

Tôi sung sướng híp mắt.

Tô Mộng Kỳ khoanh tay đứng bên cạnh, khinh bỉ đến mức suýt lật ngửa.

Xin hỏi, chúng ta có thể tiếp tục đi dạo phố chưa?

Tôi cười hì hì gật đầu.

Lúc này, quản gia đột nhiên gọi điện thoại đến.

“Mọi người đang ở đâu vậy? Mau về ngay!”

“Thiếu gia xảy ra chuyện rồi!”

Chúng tôi vội vàng chạy về thì thấy nhà đã bị cháy.

Khói đen cuồn cuộn, lửa cháy rực trời.

Doãn Xuyên Bách bị lính cứu hỏa ngăn lại, điên cuồng gào lên:

“Em trai tôi còn ở bên trong! Cho tôi vào!”

Anh ấy phát điên lao về phía đám cháy.

“Anh ơi!”

Doãn Xuyên Bách đột ngột khựng lại, quay đầu nhìn mà không dám tin.

“Anh ơi! Nguy hiểm lắm!”

Thấy Doãn Vân Thâm bình an vô sự đứng đó, anh ấy như trút được gánh nặng, đôi chân mềm nhũn ngã xuống đất.

Lính cứu hỏa vội dìu anh ấy qua một bên, tiếp tục dập lửa.

Chúng tôi chạy tới.

Doãn Xuyên Bách chật vật bò dậy, ôm chặt Doãn Vân Thâm, vừa khóc vừa cười:

“Em làm anh sợ muốn chếc! Anh còn tưởng rằng...”

“Thật tốt quá... Em không sao, thật sự tốt quá...”

Quản gia lau nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Tôi chỉ vừa ra ngoài lấy bưu kiện, trong nhà đã cháy mất rồi... Chúng tôi đều tưởng rằng cậu...”

Tôi và Tô Mộng Kỳ liếc nhau, sắc mặt tái nhợt.

Nếu hôm nay tôi không nổi hứng dẫn Vân Thâm theo, chẳng phải là...

Chỉ vừa nghĩ đến thôi tôi đã thấy toàn thân rét run, khó thở vô cùng.

Lửa dần được dập tắt.

Ngôi nhà hư hỏng nặng, nhưng may mắn không ai bị thương.

Doãn Xuyên Bách lập tức báo cảnh sát điều tra nguyên nhân.

Cuối cùng phát hiện ra đây không phải tai nạn, mà là có người cố ý phóng hỏa.

Chính là anh họ của anh ấy làm!

Doãn Hoa vì bị Doãn Xuyên Bách trục xuất khỏi hội đồng quản trị mà ghi hận trong lòng.

Anh ta biết Doãn Xuyên Bách thương yêu em trai nhất, mà Doãn Vân Thâm lại ít khi ra ngoài, rất dễ để ra tay.

Thế là anh ta bày kế tạo ra vụ hỏa hoạn, định thiêu sống Doãn Vân Thâm.

Sau vụ việc, Doãn Hoa bị bắt vào đồn cảnh sát.

Ông cụ nhà họ Doãn chống gậy chạy tới, lớn tiếng mắng Doãn Xuyên Bách nhẫn tâm, trách anh ấy làm lớn chuyện, tổn hại đến danh dự của gia tộc.

Doãn Xuyên Bách mặt lạnh tanh, kêu người đuổi ông ta đi ngay lập tức.

Kết thúc trò khôi này, mọi người ai cũng không có sắc mặt đẹp.

Chỉ riêng Doãn Vân Thâm - người trong cuộc - lại cứ ngơ ngác nhìn bức tranh trên tường, cả hành trình không hề có một chút cảm xúc nào.