Chị Em Cùng Gả Cùng Ly Hôn

Chương 8



Anh ấy dường như không quen biết ông nội, cũng không biết anh họ muốn giếc chếc mình.

“Vân Thâm hồi nhỏ rất thông minh, học gì cũng nhanh, nhiều lần đạt giải nhất trong các cuộc thi, dần dần có chút danh tiếng. Người nhà nhân cơ hội lợi dụng danh tiếng của Vân Thâm để đầu tư vào các tổ chức giáo dục, kiếm tiền đầy túi.”

“Sau này, có lần Vân Thâm trông thấy có đám học sinh kia đang bạo lực học đường, bèn xông vào can ngăn nhưng lại bị đánh đến mức chấn thương đầu... kể từ đó, bọn họ bèn gọi Vân Thâm là "kẻ ngốc".

“Từ lúc ấy, thái độ của họ hoàn toàn thay đổi. Bọn họ xem Vân Thâm như nỗi nhục của gia đình, nhốt Vân Thâm trong phòng, không cho ra ngoài làm mất mặt bọn họ.”

“Có lần Vân Thâm trốn ra ngoài, nhưng không tìm được đường về nhà. Thế nhưng... không ai đi tìm. Bọn họ còn mong Vân Thâm biến mất luôn thì tốt rồi.”

“Đợi anh đi học xa trở về, thằng bé đã mất tích cả một tuần. Khi anh đi theo cảnh sát tìm thấy Vân Thâm… thằng bé…”

Nói đến đây, giọng Doãn Xuyên Bách run rẩy, mắt đỏ hoe:

“Thằng bé đang giành giật thức ăn với chó hoang ở ven đường...”

Anh ấy dừng lại, cố nén cảm xúc.

“Kể từ đó, Vân Thâm không khóc, không náo loạn, không nói chuyện, cũng không muốn ra ngoài nữa. Thằng bé chỉ ngồi một mình trong phòng, không biết đang suy nghĩ điều gì.”

Tôi lau nước mắt, ôm chặt Vân Thâm, không ngừng nức nở.

Vân Thâm thấy tôi khóc, lập tức luống cuống: “Chị ơi, chị sao vậy?”

Tôi hít mũi: “Vì yêu chồng quá, nên em vui đến phát khóc thôi!”

Vân Thâm cười tít mắt, học theo cách tôi thường dỗ dành anh ấy, vụng về lên tiếng an ủi:

“Em cũng yêu Nghiên Nghiên! Chị đừng khóc nữa!”

Doãn Xuyên Bách lặng lẽ quay đi, lau nước mắt.

“Cũng may tất cả đều đã qua rồi, thằng bé may mắn gặp được em…”

“Thanh Nghiên, cảm ơn em, hôm nay nếu không phải bởi vì em, chắc Vân Thâm đã…”

Doãn Xuyên Bách không dám nói thêm gì nữa, anh ấy hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc khẩn cầu:

“Làm ơn, xin em hãy chăm sóc cho Vân Thâm thật tốt.”

“Vâng, em sẽ làm như vậy!”



Những ngày hạnh phúc trôi qua thật nhanh.

Lúc trước vì có thể ở bên cạnh bạn thân, tôi không hề suy nghĩ nhiều mà lập tức kết hôn.

Không ngờ, đánh bậy đánh bạ thế nào, tôi lại có được hạnh phúc to lớn như bây giờ.

Mỗi ngày đều tràn ngập tiếng cười vui vẻ, vậy mà một năm mới lại sắp bắt đầu rồi.

Trong bữa ăn, Doãn Xuyên Bách thuận miệng hỏi:

“Các em hôm nay định đi đâu?”

“Vân Thâm muốn đi xem gấu trúc.”

“Dạo này trời lạnh, nhớ mặc ấm vào nhé. Dịp Tết đông người, các em…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Bọn em biết rồi mà, anh cứ nói đi nói lại mãi thôi.”

Tô Mộng Kỳ cắt ngang lời Doãn Xuyên Bách, đưa cho anh ấy một quả trứng đã bóc vỏ, rồi thúc giục:

“Anh ăn nhanh lên, không lại trễ làm bây giờ.”

Doãn Xuyên Bách nhắm mắt hít sâu một hơi, ăn hết trứng gà rồi ăn thêm một bát cháo nữa.

“Anh đi làm đây.”

“Các em chơi vui nhé.”

Nhưng không lâu sau, anh ấy lại quay về.

Doãn Xuyên Bách đi thẳng tới, bế Tô Mộng Kỳ lên rồi bước lên lầu.

“Bên ngoài lạnh quá, ông chủ như anh nghỉ nửa ngày cũng không sao cả.”

Đi được nửa đường, anh ấy mới sực nhớ đến bọn tôi, tranh thủ quay lại vẫy tay:

“Hai đứa cứ tận hưởng thế giới hai người đi, chơi vui nhé.”

Doãn Vân Thâm nhìn theo bóng hai người họ, sững sờ một lúc rồi hỏi:

“Chị Mộng Kỳ không đi cùng sao ạ?”

Tôi đã quá quen với cảnh này nên chỉ tiếp tục ăn sáng.

“Ừm, anh trai em muốn chơi trò chơi với chị ấy, chị ấy đi không được. Chờ một lát rồi chúng ta sẽ đi.”

“Chơi trò chơi gì cơ?” Mặt Doãn Vân Thâm hơi đỏ lên, trộm liếc nhìn tôi, nhưng lại vội vàng né tránh.

Tôi mím môi. Sao tự nhiên bát cháo hải sản hôm nay lại nhạt nhẽo thế này?

Muốn ăn thứ gì đó ngon hơn một chút… hì hì.

“Chồng à, anh có muốn chơi trò chơi không?”

Anh ấy l.i.ế.m môi, có vẻ do dự nhưng lại không trả lời ngay. Trông như đang đấu tranh nội tâm.

Được rồi được rồi.

Rõ ràng tôi còn chẳng bằng một con gấu trúc trong mắt anh ấy!

Tôi tiến lại gần, nhẹ nhàng cắn vào tai anh ấy.

“Người lớn không cần phải lựa chọn, có thể có cả hai mà.”

“Chúng tachơi trò chơi buổi sáng, buổi chiều sẽ đi xem gấu trúc, có được không?”

Mắt anh ấy sáng rực lên: “Được, được!”

Tôi kéo tay anh ấy, phấn khởi đi lên lầu.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

A, đúng là ngây thơ.



Một lát sau, trong phòng vang lên giọng Doãn Vân Thâm nức nở:

“Ô ô ô… chị lừa em…”